Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1793. Có thể đổi kịch bản khác được không?

"Ngươi là... A, ngươi là Hứa Minh Huy, đúng không?" Triệu Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ tới, người này đã từng đến nhà nàng, hơn nữa nhìn ý tứ của cha mẹ nàng, hình như là muốn tác hợp cho nàng với hắn.
"Đúng vậy, Thanh Thanh tiểu thư." Hứa Minh gật đầu, sau đó ánh mắt rơi xuống người của Hạ Thiên, "Vị này chắc hẳn là bạn trai của tiểu thư?"
"Ừm, đây là sư phụ của ta." Triệu Thanh Thanh thuận miệng nói một câu, hiển nhiên không có hứng thú giải thích thêm cho Hứa Minh Huy về việc ngoại trừ quan hệ thầy trò thì nàng và Hạ Thiên vẫn còn có chỗ đặc biệt khác. Triệu Thanh Thanh cúi đầu tiếp tục tìm kiếm nhà hàng trên điện thoại di động.
"Thanh Thanh tiểu thư, ngươi đang chờ xe sao? Ta đang muốn đi nội thành, có thể đưa các ngươi tới đó." Hứa Minh Huy lại nói.
"Không cần đâu, nơi này cách nội thành cũng không xa, ta và sư phụ đi từ từ là được." Triệu Thanh Thanh không hề ngẩng đầu lên, tiếp đó quay sang nhìn Hạ Thiên, "Sư phụ, ngươi thấy quán ăn này như thế nào? Bản giới thiệu nói là có đủ sơn hào hải vị, cái gì mà thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang, ngay cả cá hoang cũng có."
"Ngươi thích ăn những thứ này sao?" Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
"Ta ăn cái gì cũng được, cũng không phải thích lắm, chính là thấy nhà hàng này được cho điểm rất cao." Triệu Thanh Thanh thuận miệng nói: "Ở trên mạng bình luận mỹ thực, nhà hàng này được cho chín điểm, cũng là nhà hàng được cho điểm cao nhất ở đây."
"Ừm, vậy thì đi thôi." Hạ Thiên sao cũng được, hắn thật sự là không kén cá chọn canh, ngon dở gì đều có thể nuốt xuống bụng, hai ngày trước đi theo Thạch Thuần còn kém chút nữa ăn thịt sống.
Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên thân mật dựa vào nhau, hoàn toàn không coi ai ra gì, căn bản không thèm để ý tới Hứa Minh Huy. Thật ra, chuyện này vốn dĩ cũng rất bình thường, Triệu Thanh Thanh căn bản không hứng thú với Hứa Minh Huy, mà Hạ Thiên lại không hề quen biết hắn, làm sao có thể để ý đối phương chứ?
Nhưng bởi vì thế mới khiến Hứa Minh Huy có chút xấu hổ, trong mắt của hắn nhanh chóng lướt qua một tia khói mù, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thành bình thường.
"Thanh Thanh tiểu thư, vậy ta không quấy rầy các ngươi nữa." Hứa Minh Huy nói một câu, tiếp đó giẫm mạnh chân ga, nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này, Triệu Thanh Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía xe của Hứa Minh Huy, lẩm bẩm: "Tại sao lại trùng hợp gặp người này ở đây? Không lẽ là cha ta nói cho hắn biết?"
Suy nghĩ một chút, Triệu Thanh Thanh lại lẩm bẩm: "Thôi, mặc kệ hắn."
Mặc dù Triệu Thanh Thanh vẫn còn có chút hoài nghi việc Hứa Minh Huy xuất hiện ở đây, nhưng nàng cũng lười quản, bởi vì đối với nàng thì người này không quan trọng. Mặc kệ Hứa Minh Huy tới đây có mục đích gì thì cũng không liên quan gì tới nàng, nàng không cần để bụng tới.
Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên rất nhanh đã tới nhà hàng được cho chín điểm kia, nhà hàng này chuyên bán đặc sản thịt rừng, nhưng trên thực tế, bây giờ rất nhiều động vật hoang dã đã được bảo vệ, cho nên ở đây không có nhiều chủng loại, chủ yếu là những con thú nhỏ như thỏ rừng, gà rừng, vịt hoang, còn có cá trích hoang dại và các loại cá con. Mà món ăn được hoan nghênh nhất nơi này chính là món thịt thỏ rừng kho tàu và cá con chiên.
Theo lời bình trên mạng, mọi người đều ra sức đề cử hai món này, mà Triệu Thanh Thanh cũng dựa theo trên mạng để gọi món ăn, tất cả món ăn được người khác đề cử nàng đều gọi một phần.
Nhà hàng này làm ăn rất khấm khá, bây giờ đúng là thời gian dùng cơm, trên cơ bản đã chật kín bàn, may mắn có một bàn vừa ăn xong nên Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh không cần phải chờ đợi lâu.
"Sư phụ, nơi này hơi ồn, chúng ta có nên đổi chỗ khác không?" Sau khi gọi món ăn, Triệu Thanh Thanh mới bắt đầu cảm thấy nơi này quá ồn, hơn nữa vị trí của bọn hắn rất nổi bật, hình như rất nhiều người đều đang nhìn nàng chằm chằm.
Suy nghĩ một chút, Triệu Thanh Thanh lại nói: "Hoặc chúng ta đợi món ăn lên rồi đóng gói về nhà?"
"Ngươi sợ ồn sao?" Hạ Thiên có chút khó hiểu, hắn nhớ kỹ đồ đệ mỹ nữ này rất thích xem náo nhiệt.
"Không phải, nhưng không phải bây giờ sư phụ cần phải điệu thấp sao? Ngươi ở cùng ta, còn bị nhiều người nhìn chằm chằm, như vậy sẽ không thể điệu thấp được." Triệu Thanh Thanh thật đúng là không sợ ồn ào.
"Ta không cần điệu thấp." Hạ Thiên lắc đầu, "Ta vẫn luôn như vậy."
Mặc dù mấy năm nay tất cả tung tích của Hạ Thiên đã bị xóa bỏ, nhưng chuyện này hiển nhiên không phải là do bản thân Hạ Thiên yêu cầu, mà là quyết định từ các cô vợ xinh đẹp trên đảo Thần Tiên.
Về phần bản thân Hạ Thiên thì không thèm để ý những chuyện này.
"Tốt thôi, nếu sư phụ không cần điệu thấp, vậy ta càng không cần rồi." Thật ra, Triệu Thanh Thanh rất hưởng thụ việc được người khác chú ý, đặc biệt là lúc này khi đang ở bên cạnh Sắc lang sư phụ, nàng càng muốn được nhiều người chú ý hơn.
Mà bây giờ đúng là có rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm Triệu Thanh Thanh.
Lúc này, Triệu Thanh Thanh đúng là khiến người khác rất chú ý, chỉ là bộ lễ phục dạ hội trên người nàng có vẻ không hợp với nơi này cho lắm, nhưng đó cũng là thứ khiến mọi người lập tức chú ý tới nàng. Sau đó mọi người mới phát hiện, người này lại còn là một đại mỹ nữ xinh đẹp.
Quấn lấy Hạ Thiên hai ngày, Triệu Thanh Thanh dường như càng lộ vẻ thành thục gợi cảm, phong tình bốn phía, hết sức chọc người, mà bản thân Triệu Thanh Thanh cũng không ý thức được, bây giờ nàng quả thật chính là hormone di động.
"Xin chào tiểu thư, mạo muội quấy rầy một chút, ta cảm thấy cô nhìn rất quen mắt..." Kịch bản vô cùng cũ lại xuất hiện, một người tiến tới với ý đồ bắt chuyện.
Bên cạnh truyền đến những tiếng dè bỉu.
"Ai, vị huynh đệ này, ngươi có thể đổi kịch bản khác không?"
"Đúng thế, đó là nữ hiệp Thanh Thanh, ngươi còn nói cái gì mà nhìn rất quen mắt, nhìn cho kỹ vào rồi nói."
"Nữ hiệp Thanh Thanh mà cũng không nhận ra, thế mà còn muốn tán gái..."
"Tỉnh lại đi, nữ hiệp Thanh Thanh người ta đã có bạn trai rồi..."
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận