Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1777. Bây giờ ta là thục nữ

Á!
Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nhưng tiếng hét thảm thiết này không phải phát ra từ miệng Đoàn Ngọc, cũng không phải phát ra từ miệng Dương Phi.
Tiếng hét thảm thiết phát ra từ một người phục vụ vừa đi vào, mà trên cổ hắn bị một cái nĩa cắm vào, lúc này người đột nhiên cầm cái nĩa lại chính là Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc đột nhiên rút cái nĩa trên cổ người phục vụ ra, máu tươi phun ra dữ dội, người phục vụ kia che cổ lại ngã xuống.
“Kẻ nào dám lại đây, kẻ đó sẽ chết!” Đoàn Ngọc nắm cái nĩa nhỏ máu, trên người tỏa ra sát khí.
Trong phòng thoáng chốc im lặng, Vân Chân Chân và Mạnh Khang đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đoàn Ngọc. Dương Phi cũng hiển nhiên không nhận ra bạn trai mình còn có một mặt này, mà nhìn biểu hiện của Chu Chuẩn, rõ ràng cũng rất bất ngờ.
“Không tệ, rất không tệ, Đoàn đại thiếu gia, ngược lại ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.” Chu Chuẩn nhìn Đoàn Ngọc: “Nhưng ngươi cảm thấy, một mình ngươi có thể đánh được mười mấy người chúng ta ở đây không?”
“Đánh không lại, nhưng ta giết vài người cũng không sao.” Đoàn Ngọc lạnh lùng nói: “Vết xe đổ ngay trước mắt các ngươi, các ngươi có ai muốn chết trước không?”
“Đoàn Ngọc không chỉ có một mình, còn có ta đây!” Dân kỹ thuật Mạnh Khang rõ ràng cũng không nhát gan, hắn cầm vài đôi đũa từ trên bàn lên, tay kia cầm một chiếc đĩa: “Mọi người liều mạng với bọn hắn, không gian trong phòng này khá nhỏ, chỉ cần chúng ta tập hợp thành một nhóm nhỏ, vẫn có thể giết ra ngoài!”
“Mạnh Khang, ta giúp ngươi!” Vân Chân Chân cũng đứng lên.
Dương Phi cũng đứng cạnh bạn trai, chuẩn bị hỗ trợ.
Sau đó, Dương Phi và Vân Chân Chân cùng nhìn về phía Hạ Thiên, hiển nhiên đang hy vọng Hạ Thiên cũng có thể hỗ trợ.
“Này, ngươi cho ta chút phản ứng đi!” Thạch Thuần kéo Hạ Thiên.
“Muốn phản ứng gì?” Hạ Thiên có chút buồn bực: “Chút chuyện nhỏ này, ngươi không thể tự lo được sao?”
Vân Chân Chân và Dương Phi nghe thấy, đều sửng sốt, người này bị sao vậy? Lại để bạn gái mình tự lo sao?
“Thạch Thuần, đây là nam nhân ngươi tìm được sao?” Chu Chuẩn ở bên cạnh cười ha ha: “Ta thấy ngươi chẳng thà theo ta đi, ít nhất ta sẽ không sợ hãi như nam nhân của ngươi.”
“Này, bây giờ ngươi là bạn trai ta đấy, loại chuyện này đương nhiên cần ngươi động thủ rồi.” Thạch Thuần có chút buồn bực, anh rể này quá không phối hợp, bạn trai nhà người ta vì bạn gái mình mà liều mạng, hắn lại ở bên cạnh chẳng phản ứng gì.
Cái này còn không phải là không cho nàng chút mặt mũi sao?
“Ngươi không phải rất thích đánh nhau sao?” Hạ Thiên nhìn Thạch Thuần, có chút ngạc nhiên.
Mà hắn vừa nói như vậy, Vân Chân Chân và Dương Phi đột nhiên nhớ ra, Thạch Thuần hình như có thể đánh nhau.
“Chu Chuẩn, ngươi mau gọi thêm mấy người nữa vào đây, trước tiên bắt lấy Thạch Thuần, nàng hình như từng luyện võ công, nam sinh trường chúng ta trước đây đều không đánh lại nàng!” Lúc này, Dương Hoan Hoan cũng nhớ ra chuyện này.
“Thạch Thuần, nhanh, bắt lấy Dương Hoan Hoan!” Vân Chân Chân vội vàng hét lên, bây giờ Thạch Thuần cách Dương Hoan Hoan thật ra rất gần.
“Ta mới không thích đánh nhau, bây giờ ta là thục nữ.” Thạch Thuần bĩu môi, nàng vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.
“Thục nữ tốt lắm, đợi lát nữa ta sẽ biến ngươi thành dâm nữ...” Chu Chuẩn cười ha ha, hắn trông có vẻ đã tính trước mọi việc, không hoảng sợ chút nào. Mà một giây sau, mọi người đã biết vì sao hắn không hề sợ hãi rồi, bởi vì hắn lấy ra một khẩu súng từ trên người.
Ừ, đó chắc hẳn là một khẩu súng tự chế, nhưng như thế cũng đủ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Không, trong nháy mắt, sắc mặt của Đoàn Ngọc trở nên có chút tái nhợt.
“Đoàn đại thiếu gia, ngươi thật sự cho rằng ta không chuẩn bị chu đáo mà đã dám làm loại chuyện này sao?” Chu Chuẩn cười ha ha, sau đó chĩa miệng súng vào Đoàn Ngọc: “Bây giờ, ngươi ngoan ngoãn thả cái nĩa xuống cho ta, hay là muốn để ta bắn ngươi trước đây?”
Sắc mặt Đoàn Ngọc thay đổi, sau đó cuối cùng cũng buông tay, thả cái nĩa rơi xuống đất.
“Tốt lắm, bây giờ, Thạch Thuần, đến lượt ngươi.” Chu Chuẩn trực tiếp quay họng súng về phía Thạch Thuần: “Nghe nói ngươi rất biết đánh nhau phải không? Tốt lắm, trước tiên ngươi cởi quần áo ra, sau đó chúng ta đánh một trận đi, ha ha ha...”
Chu Chuẩn đắc ý cười điên cuồng, hiển nhiên cho rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
“Này, chẳng thà ngươi đổi họ đi, họ heo chó không thì họ heo cũng được đó!” Thạch Thuần nhìn Chu Chuẩn: “Ngươi cho rằng cầm súng thì ta sẽ sợ ngươi sao? Ngươi bắn đi, xem ngươi có thể bắn ta không.”
“Thạch Thuần, ngươi cho rằng ta không dám bắn ngươi sao?” Chu Chuẩn cười lạnh một tiếng: “Đừng cho rằng ta phải để ngươi sống, ta nói cho ngươi cũng biết, cho dù ngươi có chết rồi, ta cũng phải tranh thủ chơi ngươi... Á!”
Chu Chuẩn đột nhiên hét thảm một tiếng, mà khẩu súng trong tay hắn, cũng rơi xuống đất, bởi vì trên cổ tay có thêm một chiếc đũa.
Chiếc đũa này trực tiếp xuyên qua cổ tay của Chu Chuẩn, lúc này máu tươi theo chiếc đũa chảy xuống.
“Biến thái thật nhiều.” Hạ Thiên lẩm bẩm một mình: “Biến thái y như Hồ Gia Vĩ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận