Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1829: Triệu Thanh Thanh tới kinh thành

"Ngươi cảm thấy người của nhà họ Tống có vấn đề?" Triệu Thanh Thanh khẽ nhíu mày.
"Ta không chắc chắn bọn hắn có vấn đề hay không, nhưng ta có thể chắc chắn là, nếu bọn hắn hiểu lầm hai nữ nhân của nhà họ Tống chết rồi, vậy nhà họ Tống chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề." Y Tiểu Âm chậm rãi nói: "Nhưng nếu như bây giờ ngươi đi đến kinh thành, có thể khống chế những chuyện đó, dưới tình huống tốt nhất có thể bảo đảm chuyện kia sẽ không xảy ra, mà dưới tình huống xấu nhất, cho dù những chuyện này xảy ra, ngươi cũng có thể lập tức giải quyết."
Triệu Thanh Thanh trừng mắt với Y Tiểu m, thật ra thì nàng không ngốc, nàng biết những phân tích này của Y Tiểu Âm cơ bản không có vấn đề. Nhưng không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy Y Tiểu Âm là cố ý muốn đẩy nàng ra.
"Chẳng lẽ bây giờ nữ nhân này muốn ở riêng với sư phụ trong thế giới chỉ có hai người?" Triệu Thanh Thanh âm thầm đoán, nhưng nàng lại cảm thấy chuyện đó thật sự là không có đạo lý, không phải trước kia nữ nhân này liên tục trốn tránh sư phụ biến thái sao?
"Triệu đại tiểu thư, ngươi còn một chuyện phải biết, đó chính là hắn có rất nhiều kẻ địch tiềm ẩn, có lẽ những kẻ địch này không tính là gì đối với hắn, nhưng ở trong thế giới người bình thường, không phải ai cũng là nhân vật nhỏ." Y Tiểu Âm tiếp tục nói ra: "Chỉ riêng kẻ địch tiềm ẩn của hắn thì đã có không biết bao nhiêu người, trước kia, bọn hắn đều không phải chuyện lớn gì, nhưng bây giờ lại rất khó nói."
"Ta chỉ thấy hơi kỳ quái, từ khi nào ngươi bắt đầu quan tâm sư phụ như vậy?" Triệu Thanh Thanh nghi ngờ nhìn Y Tiểu m, "Ta luôn cảm thấy ngươi có âm mưu gì đó?"
"Triệu đại tiểu thư, đứng ở góc độ của ngươi thì sẽ không cách nào hiểu rõ suy nghĩ của ta." Trong giọng nói của Y Tiểu Âm có một tia mỉa mai không dễ dàng nhận ra, "Ta làm vậy không phải quan tâm hắn, ta đang quan tâm người bình thường của thế giới này."
"Ngươi lại xem mình là thánh nhân." Triệu Thanh Thanh bĩu môi, khinh thường nói, "Cho dù như vậy đi, ta lười quản ngươi đến cùng nghĩ như thế nào, tóm lại ngươi vừa nói những chuyện kia vẫn là sự thật, ta sẽ chuẩn bị đi kinh thành."
Triệu Thanh Thanh cũng là người làm việc rất thẳng thắn, nàng đã ý thức được chuyện này thật ra rất quan trọng, đặc biệt là chuyện vụ nổ vừa rồi càng làm cho nàng ý thức được chuyện bây giờ đúng là tương đối nhiều, tăng thêm trước đó Tần Tiểu Lạc đã tới tìm nàng. Lúc này, nàng đi kinh thành, từ trình độ nào đó thì đúng là có thể thay thế Triệu Vũ Cơ trước đó.
Không nói thêm lời nào nữa, Triệu Thanh Thanh quay người đi ra khỏi cửa, vừa đi ra cổng, nàng đã dừng bước lại, quay người nhìn về phía Y Tiểu m: "Này, đừng ra vẻ thánh nhân ở trước mặt người khác, đối xử với nam nhân của ngươi tốt một chút, đừng làm ra bộ dáng thánh nữ ở trước mặt sư phụ!"
Triệu Thanh Thanh lưu lại câu nói này, nhanh chóng biến mất khỏi cửa phòng.
Triệu Thanh Thanh rời khỏi khác sạn, lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tần Tiểu Lạc.
"Tiểu Lạc, là ta, ta sẽ lập tức đến kinh thành." Triệu Thanh Thanh nói nhanh.
"Thanh Thanh, có cần ta an bài chuyên cơ cho ngươi hay không?" Tần Tiểu Lạc hỏi.
"Không cần, ta tự bay tới, ngươi an bài cho ta một chút, ta muốn gặp Hiểu Trác." Triệu Thanh Thanh nói xong lời đó rồi cúp điện thoại.
Tiếp theo, Triệu Thanh Thanh lại gọi điện thoại cho cha nàng, mà sau khi Triệu Bỉnh Lương biết được nàng muốn đi kinh thành ở một thời gian, còn lại là đi một mình, không phải đi với Hạ Thiên thì đương nhiên là cầu còn không được.
Triệu Thanh Thanh không có gọi điện thoại cho Hạ Thiên, nguyên nhân rất đơn giản, nàng biết hiện tại sư phụ háo sắc kia của nàng đang bận làm chuyện khác.
Mà trong phòng họp tập đoàn Thần Y, giờ phút này, một đám người đang trợn mắt hốc mồm, vì bọn hắn trơ mắt nhìn tổng giám đốc mỹ nữ vừa rồi còn đang họp đột nhiên bị người khác ôm ra khỏi phòng họp.
"Sao, sao lại thế này?"
"Ai đó?"
"Cần báo cảnh sát hay không?"
...
Một đám người còn chưa kịp phản ứng, bọn hắn thậm chí còn không thấy rõ người ôm tổng giám đốc mỹ nữ đi là ai.
"Không sao đâu, mọi người chờ trước đã." Vào lúc này, đột nhiên có người lên tiếng, mà người nói chuyện rõ ràng là Mai Nhược Đình. Hôm nay, nàng cũng tới họp, mà thật ra vừa rồi nàng đã nhìn thấy người ôm Lam Y Nhân đi chính là Hạ Thiên.
Kết quả là, tiếp theo, một đám người chờ trong phòng họp một chút, chờ trọn vẹn nửa giờ, Lam Y Nhân mới trở lại phòng họp.
Mai Nhược Đình nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Lam Y Nhân một chút, nhưng không thấy được sắc đỏ ửng như trong dự đoán, mà lại cảm thấy khí sắc của Lam Y Nhân hình như lại tốt lên rất nhiều.
"Giống như hơi nhanh." Mai Nhược Đình âm thầm nói, nàng đương nhiên cảm thấy, Hạ Thiên ôm Lam Y Nhân đi làm loại chuyện ấy.
"Tiếp tục họp." Lam Y Nhân không giải thích nguyên nhân mình rời khỏi, làm dáng vẻ như không có gì, đối với người chồng biến thái thích làm xằng làm bậy kia của nàng, bây giờ, nàng đã hơi quen thuộc.
Huống chi, vừa rồi việc hắn làm vẫn tính là chính sự.
Hạ Thiên đúng là làm chính sự, nếu không phải làm chính sự, hắn cũng sẽ không thả Lam Y Nhân đi như vậy, ít nhất phải giày vò nàng đến ban đêm.
Mà lúc này, Hạ Thiên đã trở lại phòng khách sạn.
Y Tiểu Âm đang gọi điện thoại, mà lúc Hạ Thiên tiến vào, nàng cũng đúng lúc để điện thoại xuống.
Nói thật, nhìn thấy Hạ Thiên trở về sớm như vậy, nàng vẫn hơi ngoài ý muốn, dưới cái nhìn của nàng, Hạ Thiên hơn phân nửa còn phải dính với Lam Y Nhân mấy giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận