Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4311: Nếu ta có một kiếp, vậy ngươi phải có một tử

Chu Cửu Thần nhớ lại một chút rồi gật đầu nói: “Cũng đúng. Thần Hoàng là Chuẩn Tiên cửu kiếp, còn Quảng Lực đại chí tôn dường như là Chuẩn Tiên bát kiếp, cách cảnh giới Chân Tiên khá gần.”
Phù Diêu Tiên Tử thản nhiên nói: “Hạ Thiên đúng là chưa độ kiếp, nhưng ta tin hắn có thực lực của Chí tôn, thậm chí còn mạnh hơn cả Đại chí tôn.”
Tiếp theo, nàng chém đinh chặt sắt nói: “Nếu giới vực chúng ta có được một vị Chân Tiên trong tương lai, vậy cũng chỉ có Hạ Thiên mà thôi, và cũng sẽ là hắn, mà không phải đám a miêu a cẩu khác.”
Cực Tinh Tiên Ông tức đến mức không phản bác được, nhưng trong lòng không tán đồng.
Lúc này, tử giới bỗng nhiên mở ra một khe hở, tiếp theo mấy chục tiên vệ kim giáp cưỡng rồng chạy vào.
“Các ngươi mau rời khỏi đây đi. Người của Tiên Luật Ti cứ giao cho ta ứng phó.”
Cực Tinh Tiên Ông đưa mắt nhìn những người đến, lập tức đánh ra một lá bùa bay về phía Phù Diêu Tiên Tử và Chu Cửu Thần.
Tiếp theo, hai người biến mất không thấy.
Bởi vì tử giới đã bị phá, truyền tống phù của ông tự nhiên cũng có tác dụng.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Một lát sau, chỉ thấy một chiến thần kim giáp chậm rãi rơi xuống trước mặt người duy nhất còn sống tại hiện trường, cao giọng chất vấn: “Cực Tinh Tử, ngươi có thể giải thích một chút không?”

Thiên Hà giới.
Giữa không trung, một mặt trăng màu vàng đang dần tròn trĩnh.
Một chiếc thuyền con đang trôi trên sông.
Đầu thuyền có một cái đỉnh lô, trên đỉnh là một tử ấm, đang bốc hơi ừng ực.
Một lão nhân mặc áo tơi, đội mũ rộng vành đang ngồi ở đuôi thuyền, mắt hơi nheo lại, thảnh thơi thả câu.
Không bao lâu sau, mặt hồ bỗng nhiên tràn ra từng vòng gợn sóng, phao cũng bắt đầu chìm nổi.
Nhưng ông lão ở đuôi thuyền vẫn chợp mắt như cũ, dường như không phát hiện ra.
Tiếp theo, mặt hồ càng lúc càng không cách nào duy trì sự bình tĩnh, rất nhanh sóng cả cuồn cuộn, dưới đáy hồ còn có cự thú muốn xông lên.
Rầm rầm.
Một tiếng sấm sét đinh tai nhức óc vang lên.
Mặt hồ dường như bị lật tung, một quả lôi cầu từ trong nước bay lên.
Lôi điện giống như dã thú cuồng loạn phi nước đại bốn phía, quấy mặt hồ đến thất loạn bát tao.
“Phá cho ta.”
Tiếp theo, một tiếng quát lớn vang lên trong lôi cầu.
Vầng trăng không trọn vẹn giữa không trung bỗng dưng sáng lên, bắn ra vô số kim châm giống như ánh sáng, thoáng chốc đâm rách lôi cầu.
Oành.
Lôi cầu bạo phát ánh sáng gấp mười lần, thiếu chút nữa chấn mặt trăng màu vàng trên trời vỡ nát.
Nhưng chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, vầng trăng màu vàng kia đã hấp thu lôi điện không còn một mảnh.
Sau đó, nó biến thành một mặt trăng viên mãn.
“Đây là nơi nào?”
Bên dưới trăng tròn xuất hiện một bóng người, chính là Hạ Thiên.
Hạ Thiên khó chịu đánh giá xung quanh, phát hiện nơi này là một con sông không thấy bờ.
Nhìn qua hai lần, hắn nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ và lão nhân trên thuyền.
“Này, lão đầu nhi, là ngươi bắt ta đến đây sao?” Hạ Thiên rơi xuống đuôi thuyền, hỏi lão giả mặc áo tơi: “Đừng giả vờ câm điếc. Ta biết ngươi nghe được.”
Lão giả áo tơi vẫn không trả lời Hạ Thiên, mí mắt cũng không thèm nhấc lên, vẫn chuyên tâm mà ngủ, nhưng cần câu trong tay vẫn vững như Thái Sơn.
“Giả ngu đúng không?” Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lớn tuổi thì ta sẽ không đánh ngươi.”
Lão giả áo tơi hơi nghiêng đầu, nói khẽ: “Yên tĩnh chút đi, đừng dọa cá của ta.”
“Thôi đừng chém gió nữa, trong sông căn bản không có cá.” Hạ Thiên vạch trần.
“Trong sông làm sao mà không có cá chứ?” Lão giả mặc áo tơi ngữ khí thâm trường: “Chẳng phải vừa nãy lão phu mới câu được một con sao?”
Hạ Thiên thuận miệng hỏi: “Ta cũng không phải cá của ngươi, càng không phải do ngươi câu được.”
“Nếu ngươi không phải cá, vậy ngươi là cái gì?” Lão giả áo tơi cười hỏi.
Hạ Thiên thành thật đáp: “Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ.”
“Đúng dịp thôi.” Lão giả áo tơi thản nhiên đáp: “Lão phu tục gia cũng họ Hạ, gọi là Hạ Vô Kỵ. Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Vô Kỵ trong hoành hành không sợ.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi đang đạo văn của ta.”
Lão giả áo tơi hơi mỉa mai: “Ha ha, đây không phải là phát minh của ngươi, ngươi cũng không độc quyền, sao lại bảo ta đạo văn chứ?”
“Đúng là không có độc quyền, ngươi cũng có thể tùy ý nói nhưng ta không thích.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Nếu ngươi không muốn bị đánh, về sau đừng nói như vậy nữa.”
“Ngươi còn không nói rõ đạo lý hơn cả lão phu.”
Nụ cười của lão giả áo tơi không giảm, ngược lại còn có chút tán thưởng: “Chỉ là ngươi không tự mình hiểu lấy, không biết mình là cái gì, cũng không hiểu tình cảnh của mình là gì.”
Hạ Thiên cũng chẳng hứng thú ở đây bồi một lão già nói nhảm: “Lão đầu nhi, đừng có chơi trò đố chữ với ta. Nói thẳng đi, ngươi bắt ta đến đây để làm gì?”
“Lão phu thấy ngươi có một kiếp, nếu như ngươi vượt qua được, tiền đồ của ngươi sẽ vô hạn.” Ánh mắt lão giả áo tơi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt sông đã khôi phục sự yên tĩnh: “Nếu không độ được, ngươi sẽ trực tiếp vạn kiếp bất phục. Nhưng lão phu niệm tình ngươi tu hành không dễ, chỉ cần ngươi đồng ý làm môn hạ của ta, ta sẽ giúp ngươi vượt qua. Đồng thời còn cho ngươi một chức vị trưởng lão, như thế nào?” “Không thể nào.” Hạ Thiên không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, hơn nữa còn không chút khách sáo chế giễu: “Nếu như ta có một kiếp, vậy ngươi phải có một tử.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận