Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1594. Đạt ca

Thời gian trôi qua rất nhanh, không biết từ bao giờ đã hơn chín giờ đêm, cuối cùng bữa tôi hôm nay đã ăn xong.
Thật ra gọi rất nhiều món ăn, nhưng vì Hạ Thiên ở đây, trên cơ bản là không có gì còn thừa lại, mà hai người Lam Y Nhân và Tào Di đã uống cạn hai bình rượu vang, bây giờ nhìn qua có chút say.
“Lam đại mỹ nữ, nếu không thì, chúng ta về khách sạn trước, về khách sạn, chúng ta, chúng ta có thể lại uống trong phòng......” Tào Di cực kỳ say, đầu lưỡi bắt đầu hơi cà lăm.
“Được, hai chúng ta ở phòng tổng thống, gian phòng rất lớn, bên trong cái gì cũng có.” Lam Y Nhân không cẩn thận để lộ gian phòng của mình.
“Ta nói, đại mỹ nữ Lam, hai người các ngươi có thể ở đó, thật là xa xỉ...” Tào Di có hơi hâm mộ: “Cái kia, vậy chúng ta đi thôi.”
Tào Di nâng cao âm giọng, hô to về phía cửa: “Phục vụ, phục vụ, tính tiền!”
Cửa phòng đẩy ra, một người đi vào mà khi Tào Di nhìn thấy người kia, sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Đó không phải là người phục vụ, mà là một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi, tóc húi cua, người cao, nhìn qua có hơi hung hãn.
“Ngươi, như thế nào ngươi......” Tào Di nhìn thấy nam nhân trung niên, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ sợ hãi.
“Tiểu Di, ngươi cho rằng chạy trốn tới thành phố Quế, ta sẽ không tìm được ngươi sao?” Nam nhân trung niên cười lạnh: “Ta đã sớm nói, bất luận ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta đều có thể tìm ra ngươi!”
“Ngươi, ngươi muốn thế nào?” Tào Di biến sắc: “Ta, ta nói với ngươi, nơi này cũng không phải là tỉnh thành, đây là thành phố Quế, ở đây không phải chỗ ngươi muốn làm gì thì làm...”
“Ta nói này Tiểu Di, làm sao ngươi vẫn ngây thơ như vậy chứ?” Nam nhân trung niên cười: “Nếu ngươi ở lại tỉnh thành, ta còn có hơi cố kỵ, dù sao tỉnh thành không phải chỗ bình thường, ta cũng phải cố kỵ một số người, nhưng đến địa phương nhỏ như thành phố Quế, ta quả thật là có thể muốn làm gì thì làm.”
Nam nhân trung niên đi vào bên trong hai bước, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng ngươi không cần sợ, ta sẽ không làm gì ngươi, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trở về với ta, tiếp tục yên tâm ở với ta, ta vẫn như cũ sẽ coi ngươi thành châu báu, đến nỗi tên tiểu bạch kiểm này...”
Nam nhân trung niên chuyển tầm mắt đến trên mặt Vạn Tiểu Sinh: “Nhóc con, lá gan ngươi vẫn rất lớn, ngay cả nữ nhân của ta cũng dám câu dẫn, đợi một chút, ta sẽ móc ra gan chó của ngươi, xem thử lòng can đảm kia của ngươi rốt cuộc rộng bao nhiêu?”
“Ngươi như vậy là phạm tội!” Sắc mặt của Vạn Tiểu Sinh có hơi tái nhợt.
“Phạm tội?” Nam nhân trung niên cười ha ha: “Nhóc con, ta biết ngươi học luật mấy năm, ta cũng biết thật ra ngươi là thám tử tư, sở dĩ ngươi biết Tiểu Di vì có người dùng tiền mời ngươi điều tra ta, đối với sự hiểu biết của ngươi với ta, chẳng lẽ ngươi còn cảm thấy ta không dám giết chết ngươi?”
Lạnh lùng hừ một tiếng, nam nhân trung niên tiếp tục nói: “Ta đây từng giết người rất nhiều, ngươi còn cảm thấy thiếu sao? Chỉ cần cảnh sát không tìm thấy chứng cứ, ai có thể làm gì được ta? Ngươi cho rằng lão tử giết chết ngươi, còn có thể lưu lại chứng cứ? Đến lúc đó, người khác không tìm thấy thi thể của ngươi đâu!”
“Ngươi, ngươi quá kiêu ngạo!” Giọng của Vạn Tiểu Sinh hơi run rẩy, rõ ràng, đúng là hắn đã điều tra qua nam nhân này, người nam nhân đang đứng ở đó được người ta gọi là Đạt ca, hơn nữa hung ác tàn bạo, rất nhiều người đắc tội hắn, quả thật đã biến mất vô tung vô ảnh.
“Nhóc con, ta cho ngươi biết, đây không gọi là phách lối, đây là thực lực của ta!” Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng vì sao ta được gọi là Đạt ca? Trong tên ta cũng không có chữ Đạt, bởi vì ta mặc kệ có mục đích gì, cũng có thể đạt được, cho nên mới gọi là Đạt ca!”
“Này, thằng ngu trọc đầu như ngươi đừng có khoác lác ở đây!” Giọng của Hạ Thiên bất mãn vang lên: “Mấy lời kia chỉ ta mới có thể nói, bây giờ ta đang nghĩ cách tìm Muội muội chân dài đều không tìm thấy, làm sao thằng ngu như ngươi có thể đạt được bất kỳ mục đích gì?”
Hạ Thiên mới mở miệng đã lập tức lấy được sự chú ý của người trung niên Đạt ca kia.
“Nhóc con, ngươi muốn tìm chết thì cũng không cần vội như vậy, bởi vì nếu ngươi không muốn chết, ta cũng sẽ giết chết ngươi!” Đạt ca lạnh lùng nhìn Hạ Thiên, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Lam Y Nhân, mà nữ nhân đó lại làm hắn không dời đi ánh mắt được.
Sau một giây, Đạt ca đã cười lên ha ha: “Ha ha ha, tốt, thật tốt, Tiểu Di à, ta luôn nói ngươi là phúc tinh của ta, trước kia kể từ khi ngươi theo ta, việc buôn bán của ta đã thuận buồm xuôi gió, bây giờ ngươi muốn chạy, lại còn mang đến chuyện tốt cho ta, thế mà đưa tới cho ta một vị đại mỹ nữ như vậy, ha ha ha ha...”
Rất rõ ràng, bây giờ Đạt ca mới chú ý tới Lam Y Nhân, mà mới nhìn một, hắn đã nhìn trúng Lam Y Nhân, thật ra đây cũng không có gì lạ, bây giờ vóc người và khí chất của Lam Y Nhân, còn có gương mặt kia, rất dễ bị người khác để mắt tới.
Đổi lại mười mấy năm trước, nếu như Hạ Thiên vừa xuống núi gặp được Lam Y Nhân như bây giờ, đoán chừng cũng sẽ muốn trực tiếp cướp nàng về làm vợ mình.
“Tào Di, người kia chính là bạn trai cũ của ngươi?” Lúc này Lam Y Nhân cũng coi như đã hiểu, hóa ra đây chính là người Tào Di đang tránh né, xem ra, cái gọi là tị nạn của Tào Di, chính xác không phải nói đùa, loại người này đương nhiên cần tránh đi.
“Bạn trai cũ? Ha ha ha, vị mỹ nữ kia không phải như vậy đâu.” Đạt ca nở nụ cười: “Tiểu Di chẳng qua là một nữ nhân được ta bao dưỡng mà thôi, còn mấy việc tình cảm kia, ta không nói, ta trực tiếp nói chuyện làm ăn, cho nên, bây giờ, chúng ta có thể trực tiếp nói chuyện làm ăn, ngươi có thể lựa chọn ngoan ngoãn đi theo ta, một năm ta cho ngươi một ngàn vạn, nếu ngươi không nghe theo, vậy ta sẽ trực tiếp đem trói ngươi về, một đồng tiền cũng không cho ngươi, ngươi nói, ngươi muốn chọn cái nào chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận