Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3054: Đám ngớ ngẩn đó đúng là cẩu thí

Đáng tiếc, Hạ Thiên là đống bùn nhão, hoàn toàn đỡ không nổi tường, vì nữ sắc mà từ bỏ kiếm tiền, là một phế vật. Giá trị của Hạ Thiên trong mắt hắn ta liền hạ xuống đến mức thấp nhất.
“Hạ Thiên, ta chỉ cho ngươi mười phút.” Tiêu Nhất Phi bước vào trong thang máy, quay đầu lại nói với Hạ Thiên: “Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác, ta vẫn có thể lưu ngươi một mạng, sau đó phân cho ngươi một chút lợi ích. Mặc dù không nhiều nhưng so với trạng thái cá ướp muối của ngươi bây giờ còn tốt gấp trăm lần.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: ‘Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, chỉ là đầu óc của ngươi ngu quá.”
“Xem ra ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ.” Tiêu Nhất Phi thở dài, cười nói: “Nhưng như vậy cũng tốt, giữ ngươi lại cho phòng thí nghiệm của ta, làm cây rụng tiền của ta. Chờ ta móc rỗng đồ trong đầu ngươi, ta sẽ tìm cho ngươi một mộ huyệt thật tốt.”
Hạ Thiên khinh thường nói: “Ngươi không cần tìm mộ huyệt nào cả, bởi vì nó sẽ trực tiếp biến thành tro bụi.”
“Sự tự tin của ngươi thật khiến người ta hâm mộ.” Tiêu Nhất Phi vỗ tay: “Ta thiếu chút nữa tin ngươi có bản lãnh lật bàn. Đáng tiếc, phòng thí nghiệm của ta đặc biệt được tạo ra là để đối phó với loại người như ngươi.”
Nói xong, hắn ta liền dặn dò: “Rót khí thể số 9, trước xóa sạch tất cả ý thức của bọn họ.”
Hắn ta vừa mới dứt lời, chỉ thấy chung quanh vang lên tiếng động nhỏ xíu. Tiếp theo, từng tầng ánh sáng màu xanh lam bao trùm gian phòng ba người Hạ Thiên đang đứng.
Ngay sau đó, tia sáng màu lam giống như dệt áo len, từng tia từng tia xuất hiện, càng không ngừng đè xuống không gian hoạt động của ba người.
Rất nhanh, từng sợi khí thể mỏng nhạt bắt đầu phân tán khắp phòng.
“Anh rể, tỷ tỷ, mọi người cẩn thận. Tia sáng này có thể cắt người thành hai nửa.” Tô Vô Địch hiển nhiên biết được nội tình, lập tức bịt mũi, lên tiếng nhắc nhở: “Cũng không thể ngửi khí thế đó luôn.”
Tô Vô Song hơi cau mày. Mặc dù nàng là tu tiên giả nhưng dù sao còn chưa đạt đến tình trạng thân hóa hư không. Cho dù tốc độ nhanh đến mức giống như biến mất nhưng trên bản chất chính là dịch chuyển không gian. Bên trong không gian bị hạn chế như thế này, Phiêu Miễu Bộ cũng không dùng được.
“Sớm biết như thế này, chúng ta nên ra tay sớm hơn, không nên tốn thời gian nói nhảm với hắn ta.” Tô Vô Song hơi hối hận nói.
Hạ Thiên mỉm cười: “An Tâm, ngươi nói đúng đấy.”
“Vậy ngươi còn thả hắn ta đi?” Tô Vô Song kinh ngạc hỏi.
“Dù sao hắn ta cũng đã là người chết, muốn đi thì đi chứ sao?” Hạ Thiên hời hợt nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy dáng vẻ trước khi chết của hắn ta?”
Tô Vô Song ngẩn ra: “Đã chết? Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi…”
“Đúng.” Hạ Thiên gật đầu: “Ngay từ ban đầu hắn ta đã thua, và cũng đã chết.”
Tiêu Nhất Phi vừa về đến phòng làm việc của hắn ta, từ trong camera quan sát nghe được lời Hạ Thiên nói, thiếu chút nữa cười đến xóc hông.
“Boss, ngươi thật sự muốn giết Hạ Thiên?” Trong văn phòng còn có một mỹ nữ ngoại quốc dáng người uyển chuyển, nói chuyện là thứ tiếng Trung lưu loát: “Ý của thượng cấp là muốn hợp tác với Hạ Thiên. Nhưng nếu không thể hợp tác, tốt nhất đừng nên đắc tội.”
“Đám ngồi không ăn bám đó thì biết cái chó gì.” Tiêu Nhất Phi nhìn chằm chằm ba người Hạ Thiên trong màn hình theo dõi, chờ mong bọn họ vùng vẫy giãy chết, vừa cười lạnh: “Y thuật Hạ Thiên đích thật rất lợi hại. Điều này ngay cả lão đầu tử nhà ta cũng phải tán thành. Hợp tác với hắn, quả thật có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
“Ta thật sự không rõ.” Ánh mắt mỹ nữ cao gầy tràn đầy nghi hoặc: “Boss, tôn chỉ làm việc của ngươi không phải bất cứ chuyện gì cũng đều nghiêng về việc kiếm tiền sao?”
“Đương nhiên, nhưng kiếm tiền ở đây là ta kiếm tiền.” Tiêu Nhất Phi vừa cười nhạo, gương mặt đã bao phủ sát khí âm lãnh: “Nếu đám người bên trên tiếp xúc với Hạ Thiên, sau đó đá bay lão tử ra ngoài, vậy ta có thể kiếm được cái gì từ đó chứ? Cho dù không đá văng ta ra, ta cũng chỉ có thể kiếm được mấy đồng bạc lẻ mà thôi.”
Mỹ nữ cao gầy lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt không hề có chút ba động.
“Tuy nhiên, ta ra ngoài bận rộn, dựa vào cái gì mà kiếm bộn cho bọn họ chứ?” Tiêu Nhất Phi tức giận nói: “Mấy năm trước, bọn họ đá ta về nước, nói là để ta khai thác thị trường mới, thật ra còn không phải xem lão tử như công cụ sao? Nhưng Tiêu Nhất Phi ta há để bọn họ bài bố?”
“Boss, ngươi định làm gì?” Mỹ nữ cao gầy hỏi.
Tiêu Nhất Phi vỗ đầu, cười nói: “Trước bắt lại Hạ Thiên, lấy hết mọi thứ có thể kiếm tiền từ trong đầu hắn ra, sau đó ăn hết toàn bộ định mức Châu Á. Đến lúc đó, đám lão già kia còn không ngồi xuống đàm phán với ta sao?”
Lúc này, bên trong màn hình giám sát, khí độc đã tràn ngập cả phòng, bao phủ ba người Hạ Thiên. Mặc dù ba người Hạ Thiên sẽ không chết nhưng vận mệnh tiếp theo của bọn họ còn thảm hơn cả chết.
“Cái gì thần y, phế vật mà thôi.” Tiêu Nhất Phi phun một bãi nước bọt: “Mau cho người đi nhặt xác, đưa Hạ Thiên đến phòng số 1, nữ nhân và đứa bé kia giữ lại, đã có khách hạ đơn, vừa lúc đưa hai người này đến đó.”
Mỹ nữ cao gầy nở nụ cười ngọt ngào, hơi nịnh nọt: “Căn cứ theo điều tra, Hạ Thiên là nhân vật rất lợi hại, nghĩ không ra hắn lại dễ dàng lọt vào tay của ngươi, đúng là hữu danh vô thực.”
Tiêu Nhất Phi lắc đầu, hơi trào phúng: “Trong nước chính là như vậy, có chút bản lãnh thì nổ suốt ngày, biết chút y thuật thì tâng bốc thành thần y… thật ra tất cả đều là cẩu thí.”
Một âm thanh lười biếng không một chút dấu hiệu vang lên trong phòng: “Lời nói này đối với đám ngớ ngẩn thì đúng là cẩu thí, nhưng ngươi ngay cả cẩu thí cũng không bằng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận