Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3383: Mưu đồ hai nhà Tào Nhạc

“Lời của Tào kiếm thánh rất có lý.” Nhạc lão gia tử rốt cuộc cũng hạ quyết tâm: “Bí cảnh Thiên Cung mở ra còn có ba tháng. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ lấy hết tất cả linh khí Nhạc gia chúng ta, tìm thêm một số người trẻ tuổi huyết khí cường thịnh cung cấp cho lão tổ ngươi khôi phục thực lực.”
“Tốt, đây mới là khí phách của nhất gia chi chủ.” Gương mặt Tào Cát Lợi hiện lên sự hài lòng. Ông ta quay sang Tào Tùy Tâm đã biến thành nữ nhân: “Ngươi tịnh dưỡng hai ngày, sau đó quay về Tào gia truyền mệnh lệnh của ta, toàn lực chuẩn bị cho việc tiến vào bí cảnh Thiên Cung. Cần phải đánh Tiêu gia trở tay không kịp, trọng chấn vinh quang Tào gia.”
“Vâng.” Tào Tùy Tâm gật đầu đồng ý.
Không bao lâu sau, Tào Cát Lợi cũng cảm thấy hơi mệt, lập tức cùng với Tào Tùy Tâm đến tầng hầm hậu viện Nhạc gia. Ở đó cất giấu không ít linh thạch, có thể giúp ông ta chậm rãi khôi phục.
“Cha, cha thật muốn trở thành địch của Tiêu gia sao?” Nhạc Nhất San có chút lo lắng nói: “Đây chính là một con quái vật khổng lồ, ngay cả Tào Nhạc liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ.”
“Đã không còn cách nào khác.” Nhạc lão gia tử thở dài thật sâu: “Cho dù tàn cảnh U Minh còn chưa bị hủy, phong giới môn cũng đã bị xóa đi. Nhạc gia chúng ta cũng không thể vào được nữa. Nếu không cố gắng cho lần này, nửa năm sau chúng ta sẽ bị cừu gia diệt môn.”
Nhạc Nhất San có chút do dự: “Hay chúng ta chậu vàng rửa tay, tuyên bố với bên ngoài ẩn tông Nhạc gia chúng ta lui về, từ đây trở thành gia tộc bình thường.”
“Ngươi quên kết cục của Ninh gia rồi sao?” Nhạc lão gia tử cười khổ: “Lúc đó, Ninh gia cũng là nhất đại gia tộc Trung Nguyên, không hề thua kém Triệu gia, Tần gia bao nhiêu, nhưng rồi cũng bị hôi phi yên diệt đấy.”
Nhạc Nhất San cũng biết được một số tiền căn hậu quả, có chút cảm khái nói: “Nội một mình Hạ Thiên thôi cũng đủ cho Tào Nhạc hai nhà chúng ta luân lạc đến tình cảnh này, đối đầu với Tiêu gia, chỉ sợ chúng ta càng không có phần thắng.”
“Cho nên, chúng ta chỉ có thể gửi hy vọng ở Tào kiếm thánh. Thực lực đỉnh phong của ông ta đích thật vô địch. Năm đó, ông ta đã dùng sức một người khiến Tiêu gia sinh lòng kiêng kỵ.” Nhạc lão gia tử chỉ có thể nói như vậy để tự an ủi mình: “Ngươi đừng tham gia việc này, hãy để ta toàn quyền phụ trách. Ngươi xuống dưới bế quan chữa thương đi.”
Nhạc Nhất San không nói câu nào, chậm rãi lui xuống.
“Người đâu.” Sau khi con gái đã lui xuống, Nhạc lão gia tử lập tức ra lệnh.
Ba bóng người bay xuống, cung kính quỳ gối trước Nhạc lão gia tử: “Ẩn vệ Nhạc gia xin ra mắt gia chủ.”
“Ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ.” Nhạc lão gia tử im lặng hai giây, sau đó quả quyết nói: “Các ngươi hãy đi tìm người có huyết khí tràn đầy, linh vận đầy đủ… là đồng… không, là nam nữ trẻ tuổi. Ta cho các ngươi ba ngày, phạm vi chỉ giới hạn Quỳnh đảo, nhưng không giới hạn du khách trên đảo.”
Đầu mục ẩn vệ không khỏi ngẩng đầu, nhỏ giọng đề nghị: “Hành động bắt ngư dân hai ngày trước đã khiến cho cảnh sát chú ý, chi bằng đợi phong thanh qua đi lại…”
“Im ngay.” Ánh mắt Nhạc lão gia tử hiện lên sự bất mãn: “Ta bảo các ngươi đi làm thì các ngươi đi làm. Đến lúc nào đến phiên các ngươi nói chuyện chứ?”
“Rõ.” Ẩn vệ đầu mục đành phải gật đầu.
Không bao lâu sau, bọn họ liền cáo lui rời đi.
“Đội trưởng, chúng ta nên làm cái gì đây?” Sau khi ba người rời khỏi lão trạch Nhạc gia, một nữ ẩn vệ không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Còn có thể làm sao? Chấp hành nhiệm vụ thôi.” Đầu mục ẩn vệ thở dài.
Một nữ ẩn vệ khác nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói tàn cảnh U Minh đã bị sụp đổ. Nếu chúng ta tiếp tục qua lại với Nhạc gia, có hay không sẽ bị liên lụy, sau đó…”
“Im lặng, đừng có nói hươu nói vượn.” Đầu mục ẩn vệ giật mình kêu lên, vôi vàng bưng kín miệng thuộc hạ: “Việc này sao chúng ta có thể bàn luận được. Chúng ta là cô nhi do Nhạc gia nuôi lớn, nhất định phải trung thành vô điều kiện với Nhạc gia.”
Ẩn vệ lớn tuổi hơn bất mãn nói: “Nhưng ta cũng nghe người khác nói qua, thật ra cha mẹ chúng ta là do Nhạc gia phái người giết chết, sau đó thu nhận chúng ta, bồi dưỡng chúng ta thành sát thủ.”
“Ngươi nghe được từ đâu?” Đầu mục ẩn vệ bất mãn nói: “Lời này mà ngươi cũng tin. Rõ ràng có người kiếm chuyện ly gián.”
“Người ta có chứng cứ, không phải nói bậy.” Nữ ẩn vệ lớn tuổi ngược lại có dũng khí nói ra: “Ta đã xem qua, trên cơ bản là thật.”
“Ngươi đã tiếp xúc với người ngoài?” Ánh mắt đầu mục ẩn vệ lộ ra hàn mang: “Ngươi cũng biết kết cục phản bội gia chủ là như thế nào chứ?”
“Nếu gia chủ là cừu nhân diệt môn ta, tại sao ta lại phải trung thành với ông ta chứ?” Nữ ẩn vệ lớn tuổi bất mãn nói: “Huống chi, tàn cảnh đã sụp đổ, Nhạc gia suy sụp là điều tất nhiên, tại sao chúng ta lại phải sống chết chung với cừu nhân của mình?”
Đầu mục ẩn vệ đưa tay bóp lấy cổ nữ ẩn vệ: “Ai nói với ngươi những lời này?”
“Là Bạch Nguyệt Quang. Tổ trưởng của bọn họ đích thân đến tìm ta, muốn ta chuyển sang bên đó.” Nữ ẩn vệ lớn tuổi cũng không giấu diếm: “Chính bọn họ đã đưa cho ta những tài liệu đó. Ta đã xác nhận qua, là thật. Đội trưởng, cha mẹ của ngươi nói không chừng cũng…”
“Ngâm miệng.” Đầu mục ẩn vệ vung tay tát cho thuộc hạ một bạt tai: “Nhạc gia là gia đình của chúng ta, nhớ kỹ điều đó. Bạch Nguyệt Quang đang muốn ly gián chúng ta. Nếu các ngươi muốn rời đi, ta cũng không ngăn cản, nhưng chúng ta nhất định phải làm xong nhiệm vụ lần này.”
Nữ ẩn vệ tuổi tác nhỏ hơn không khỏi hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm người mà gia chủ muốn chứ?”
“Đi Đam Châu.” Đầu mục ẩn vệ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Du khách gần đây rất nhiều, thủ hạ của ta có được một đoạn tư liệu, trong đó có ba mục tiêu cực phẩm, tất nhiên sẽ khiến gia chủ hài lòng.”
Nói xong, ba người liền biến mất trong bóng đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận