Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3517: Cổ Thần bà bà (02)

Y Tiểu Âm kéo Hạ Thiên một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nghịch Thiên Chân Kinh chính là Dạ Thiên Thư. Trong những tàn trang mà chúng ta phát hiện có ghi lại pháp môn hành khí Nghịch Thiên Bát Châm. Nếu như thu thập càng nhiều tàn trang, nói không chừng có thể phá giải bí mật Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Ta nhớ ra rồi.” Hạ Thiên gật đầu. Thứ này quả thật có chút tác dụng đối với hắn. Hắn khẽ vươn tay với Cổ Thần bà bà: “Được, ngươi đưa tàn trang đó cho ta đi.”
“Ngươi hãy theo ta đến Nguyệt Phương Nguyên. Chữa khỏi bệnh, ta đưa cho ngươi.” Cổ Thần bà bà nói mà không có biểu cảm gì.
Hạ Thiên cũng không cảm thấy đối phương sẽ lừa gạt hắn. Hắn không nói hai lời liền đồng ý: “Vậy thì đi thôi.”
“Ngươi không suy tính một chút sao?” Y Tiểu Âm kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Bà ấy nói có cũng chưa chắc đã có, nếu chẳng may là bẫy…”
Hạ Thiên cười hỏi ngược lại: “Vợ Y Y, nàng cảm thấy ta sẽ sợ cạm bẫy này sao?”
“Có sợ hay không là một chuyện.” Y Tiểu Âm hơi im lặng: “Nhưng cũng không cần thiết biết rõ là cạm bẫy mà vẫn còn giẫm vào.”
“Không đâu.” Hạ Thiên thành thật nói: “Bà ấy là nhị sư nương của ta, chắc chắn sẽ không hại ta. Cạm bẫy cái gì, lại càng không thể.”
Y Tiểu Âm kinh ngạc nhìn Hạ Thiên: “Ngươi còn coi bà ấy là nhị sư nương?”
“Bà ấy có quan hệ với nhị sư phụ của ta là sự thật, vì sao lại không thể?” Hạ Thiên cảm thấy việc này không cần suy nghĩ quá nhiều. Hắn nói với Y Tiểu m: “Vợ Y Y, nếu nàng cảm thấy không ổn, nàng cứ ở đây chờ ta. Ta đi chữa bệnh xong, rất nhanh sẽ quay lại.”
Y Tiểu Âm cũng không cân nhắc, trực tiếp trả lời: “Không được, ta nhất định phải đi chung với ngươi.”
“Vợ Y Y, nàng không cần quá khẩn trương.” Hạ Thiên đưa tay chỉ Cổ Thần bà bà: “Lão bà đó xác thực không có ác ý.”
“Này, Hạ Thiên, ngươi đừng ăn nói lung tung.” Hồ Hóa Vũ ở bên cạnh hồn phách như muốn bay. Lá gan Hạ Thiên quá lớn, dám trước mặt gọi Cổ Thần bà bà là lão bà. Hắn không muốn bị chém thành muôn mảnh sao?
Điều kỳ lạ là, Cổ Thần bà bà từ đầu đến cuối cùng đều không có biểu cảm, cũng chẳng có bất kỳ phản ứng gì với Hạ Thiên.
“Ngươi muốn dẫn theo nàng ta?” Cổ Thần bà bà nhìn Y Tiểu m: “Nguyệt Phương Nguyên cũng chẳng phải chỗ an toàn. Có một số nguy hiểm ta không thể phòng ngừa, ngươi nhất định phải mang nàng ta theo?”
Hạ Thiên nói: “Có ta ở đây sẽ không gặp nguy hiểm nào đâu. Huống chi vợ Y Y của ta cũng rất lợi hại, còn lợi hại hơn gấp vạn lần đám ngu ngốc kia cộng lại.”
“Vậy thì đi.” Cổ Thần bà bà cũng không nói thêm, quay người đi trước dẫn đường.
“Khoan đã.” Trịnh Hưởng Sơn trên đài bỗng gọi lại Cổ Thần bà bà: “Cổ Thần đại nhân, trước đó rõ ràng bà đã đồng ý với ta, chỉ có ba thứ hạng đầu mới có thể tiến vào Nguyệt Phương Nguyên. Bây giờ thi đấu còn chưa có kết quả, bà đã trực tiếp mang Hạ Thiên đi. Làm như thế chẳng phải lật lọng, không có chút tín nghĩa nào sao?”
Cổ Thần bà bà thản nhiên nhìn Trịnh Hưởng Sơn. Trịnh Hưởng Sơn đột nhiên cảm thấy tim đau thắt, cả người xụi lơ trên mặt đất.
“Cổ Thần, ngươi còn nhớ lão phu không?” Dược Vạn Tâm cũng tham gia náo nhiệt: “Một trăm năm trước, chúng ta đã gặp nhau. Lúc đó ngươi còn… phốc…”
Ông ta nói còn chưa hết lời, đã dùng tay ôm tim, sau đó phun máu ngã ầm xuống đất, trực tiếp chết đi.
“Trước kia ta cảm thấy ngươi ra tay quá tàn nhẫn, thường xuyên khuyên ngươi lưu thủ.” Y Tiểu Âm nhìn thấy, không khỏi lên tiếng: “Bây giờ ta mới biết, ngươi đúng là người biết nói đạo lý.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Cái này gọi là tính. Ta vốn là người hay nói đạo lý mà, chỉ là đám ngu ngốc kia không chịu nghe, không chịu hiểu, cứ nhất định muốn chết mà thôi.”
“Cổ Thần, cho dù ngươi dùng võ công áp bách ta, xử lý như thế, ta chết cũng không phục.” Trịnh Hưởng Sơn nghiến răng, kháng nghị với Cổ Thần bà bà: “Ta vì đại hội này mà chuẩn bị bao nhiêu năm, không có công cũng có lao. Ngươi lại ném ta như ném giày?”
“Tranh tài đã hoàn tất, ngươi còn mặt mũi nào mà nói câu này. Được, nể tình công lao của ngươi, ta cho ngươi một danh ngạch.”
Cổ Thần bà bà mỉm cười, lạnh giọng nói: “Ngoại trừ Hạ Thiên và Y Tiểu m, Hội trưởng ngươi cũng được tính là một, cộng thêm Hồ gia chủ, còn người nào có ý kiến không?”
“Hạ Thiên chỉ sợ chưa đủ tư cách.” Trịnh Hưởng Sơn vẫn còn tức giận khó bình: “Thi đấu còn chưa có kết quả, hắn còn chưa thắng cuộc.”
“Trịnh hội trưởng, ngươi nói vậy là không đúng rồi. Các ngươi bị Hạ Thiên nghiền ép, không hề có sức phản kháng.” Hồ Mộc Vũ đột nhiên đứng ra nói chuyện thay cho Hạ Thiên: “Bây giờ ngươi còn nói thi đấu không có kết quả. Nếu Hạ Thiên nghiêm túc lại, các ngươi ngay cả một vạn phần thắng cũng không có, còn ở đây đánh rắm. Ta cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi.”
“Ngươi nịnh ta cũng vô dụng thôi.” Hạ Thiên nhìn Hồ Hóa Vũ: “Nếu ngươi không muốn chết, ngươi tránh xa ta ra một chút. Ta không thèm để ý đến loại phế vật như ngươi.”
“Vâng, vâng, vâng, ta là phế vật.” Hồ Mộc Vũ vô cùng thức thời gật đầu: “Ta không xứng với chức gia chủ Hồ gia, vẫn là thần y Hạ Thiên ngươi mới có tư cách.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Vậy ngươi cứ đi chết đi là được.”
“A.”
Lời còn chưa dứt, Cổ Thần bà bà khoát tay, Hồ Mộc Vũ liền thổ huyết bỏ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận