Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2665: Thành tiên thì không nhưng thành quỷ thì được đó

“Thiên trong đệ nhất thiên hạ? Tại sao ngươi không nói mình là chính là trời luôn đi.” Cao Kiếm Phong khịt mũi coi thường.
Hạ Thiên gật đầu, hờ hững nói: “Nếu ngươi nhất định cho rằng như thế, cũng được, ta không phủ nhận.”
“Cho dù ngươi có là trời, ngươi cũng không ngăn cản được ta.” Cao Kiếm Phong thật sự bất mãn với thái độ của Hạ Thiên: “Nếu ngươi khăng khăng muốn đối nghịch với ta, chờ sau khi ta thành tiên, ngươi là người đầu tiên mà ta giết.”
Hạ Thiên cười hì hì: “Ngươi không thành tiên được đâu, nhưng ngươi rất có thể sẽ thành quỷ.”
Đúng lúc này, đầu mục ẩn vệ nhỏ giọng nói với Cao Kiếm Phong: “Thôn trưởng Cao, đan hỏa đã được đốt lên, có thể bắt đầu rồi.”
“Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này hay không. Linh uẩn phân tiên nhân, đan thành chiếu càn khôn! Bây giờ chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích.” Cao Kiếm Phong bỗng nhiên đưa tay vỗ một cái vào đan đỉnh. Đan hỏa trong nháy mắt bùng lên, bụng đan đỉnh cũng phóng ra luồng ánh sáng màu xanh rực rỡ, chiếu sáng bốn phía đài cao. Những đường ống thông xuống vực sâu cũng sáng lên. Không bao lâu sau, không ngừng có linh khí từ dưới đất tiến vào bên trong đan đỉnh.
“Ta chẳng quan tâm ngươi luyện khí hay là luyện đan.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra đứa bé kia, ngươi thành tiên hay thành quỷ đều không liên quan đến ta. Bằng không, ngươi thành tiên hay thành quỷ cũng đều vô dụng.”
“Bây giờ các ngươi muốn thoát khỏi liên lụy cũng đã muộn rồi.” Cao Kiếm Phong cười lạnh: “Các ngươi đã nhìn thấy đan đỉnh, biết được chuyện ta hấp thu linh mạch. Nếu ta không thể sử dụng các ngươi, ta cũng chỉ có thể trừ bỏ các ngươi.”
Thạch Thuần thật sự không hiểu được người này đang suy nghĩ cái gì: “Này, ta khuyên ngươi nên nghe theo lời tỷ phu của ta đi. Nếu không, ngươi chết thật đấy, tuyệt không nói đùa.”
“Ta không có nói đùa.” Cao Kiếm Phong hừ lạnh, một tay đặt lên nắp đan đỉnh: “Các ngươi còn chưa hiểu được tình thế bây giờ sao?”
Ninh Nhụy Nhụy kéo Thạch Thuần, nhẹ giọng giải thích: “Người này mất hết lý trí rồi, muội có nói cái gì cũng vô dụng thôi.”
“Vâng.” Thạch Thuần hiểu ra: “Chúng ta cứ đi cứu Niệm Tâm trước.”
Nói xong, Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần nhanh chóng hành động, bỏ qua Cao Kiếm Phong, lao thẳng đến chỗ Niệm Tâm đang bị bắt.
“Thôn trưởng Cao, chúng ta nên làm cái gì đây?” Đầu mục ẩn vệ biết bọn họ nhất định không phải là đối thủ của Hạ Thiên, hơi do dự hỏi Cao Kiếm Phong.
Cao Kiếm Phong hừ lạnh một tiếng, tay giữ chặt cổ tiểu đạo cô Niệm Tâm, nhìn chằm chằm Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần: “Các ngươi tốt nhất đứng yên ở đó cho ta. Nếu không, ta bẻ gãy cổ con bé này.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nó chẳng qua chỉ là một đứa bé thôi mà.” Thạch Thuần hơi tức giận chỉ vào Cao Kiếm Phong: “Chẳng lẽ một chút nhân tính ngươi cũng không có?”
“Ta đã sắp thành tiên, cái gì là nhân tính nữa chứ.” Cao Kiếm Phong cảm thấy mấy lời này khá buồn cười: “Ta vốn định trước khi chính thức khai đỉnh sẽ hiến tế một đồng nữ để gia tăng xác suất thành công. Đáng tiếc lại bị các ngươi quấy nhiễu.”
“Hiến tế đồng nữ?” Ninh Nhụy Nhụy cau mày: “Xem ra, ngươi không phải muốn thành tiên mà là muốn thành yêu. Chỉ có yêu ma quỷ quái mới làm những chuyện phi nhân tính đến như thế.”
Cao Kiếm Phong đích thật đã mê mẩn tâm trí, ai nói gì cũng nghe không vô: “Hừ, bây giờ các ngươi làm gì cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết mà thôi, chẳng hề có chút ý nghĩa nào cả.”
“Nếu đã không có ý nghĩa, vậy ngươi bắt Niệm Tâm cũng có ý nghĩa gì đâu.” Thạch Thuần kịp thời đáp lại: “Ta thấy thật ra ngươi đang rất sợ hãi. Cho nên ngươi muốn nắm chặt thứ gì đó trong tay?”
“Hừ, các ngươi đúng là đáng ghét.” Cao Kiếm Phong ẩn nhẫn hơn ba mươi năm, tính tình vốn đã thay đổi, bây giờ lại bị Thạch Thuần và Ninh Nhụy Nhụy liên kích, ông ta lại càng không ổn định: “Các ngươi muốn cứu người đúng không, vậy các ngươi cứu đi.”
Nói xong, Cao Kiếm Phong giơ tiểu đạo cô Niệm Tâm lên cao, đột nhiên ném xuống vực sâu.
Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần không khỏi sợ hãi, muốn nhào qua cứu.
“Hai người đừng nhúc nhích, để ta.” Hạ Thiên từ tốn nói một câu, thân ảnh lóe lên, biến mất ngay tại chỗ.
Cao Kiếm Phong cười lạnh không thôi, không thèm quan tâm đến đám người Hạ Thiên nữa, quay sang nói với đầu mục ẩn vệ: “Bây giờ điều các ngươi cần phải làm chính là toàn lực bảo vệ sự an toàn cho ta. Chờ ta thành tiên, đến lúc đó các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt đâu.”
“Vâng.” Ánh mắt ẩn vệ đầu mục chẳng hiểu sao lại ngừng lại vài giây, sau đó mới từ vực sâu thu hồi lại, thức thời thối lui đến sau lưng Cao Kiếm Phong.
Lúc này, áo choàng tàng hình của Cao Kiếm Phong sáng lên. Ông ta mở nắp đan đỉnh, leo vào ngồi xếp bằng. Chưa được vài giây, cả người ông ta bị linh khí nồng đậm nuốt mất, ẩn mình giữa ánh sáng màu xanh.
Đầu mục ẩn vệ lập tức cùng với những thành viên còn lại đứng chung quanh đan đỉnh, cẩn thận bảo vệ từng chút một.
“Tỷ phu, tại sao lại chậm như vậy?” Thạch Thuần nhìn xuống vực sâu: “Với bản lãnh của hắn, hắn cứu người phải rất nhanh mới đúng chứ.”
Thạch Thuần vừa dứt lời, Hạ Thiên đã ôm tiểu đạo cô Niệm Tâm xuất hiện giữa đài cao.
“Các người không sao chứ?” Ninh Nhụy Nhụy hơi nghi hoặc, cũng không phải lo lắng cho an nguy của Hạ Thiên, chỉ đơn thuần cảm thấy kỳ quái. Khi bọn họ xuất hiện, nàng lập tức hỏi thăm.
Tiểu đạo cô Niệm Tâm há miệng muốn nói cái gì đó nhưng không phát ra được âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận