Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2504: Lâu rồi chúng ta chưa vận động

“Các ngươi đừng ầm ĩ nữa.” Lam Y Nhân cười tách Triệu Thanh Thanh và Tô Bối Bối ra, tính tình của hai người này đều là người bộc trực, vừa dễ trở thành bạn bè cũng dễ cãi nhau, “Đúng rồi, không phải A Cửu đi cùng chồng sao, có liên lạc được với nàng không?”
Triệu Thanh Thanh lắc đầu: “Đúng là A Cửu đi cùng sư phụ, quỹ tích hoạt động cuối cùng của hai người là ở bến cảng, sau đó lên một con thuyền số hiệu Trường Sinh Đế Quân, sau đó liền không có tin tức nữa, tất cả đều không liên lạc được.”
“Bỏ đi, vẫn nên đừng lo lắng cho tên háo sắc kia.” Tô Bối Bối vuốt mi tâm, có chút bực bội nói: “Chưa biết chừng bây giờ hắn đang trái ôm phải ấp, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái lắm đây.”
“Hạ Thiên sống có thoải mái hay không thì ta không biết, nhưng mà có thể các ngươi phải tạm biệt cuộc sống tươi đẹp rồi.”
Đúng lúc này, bên ngoài cao ốc bỗng dưng xuất hiện một bóng người, cơ thể treo lơ lửng giữa không trung, dậm chân bay tới, khí thế bức người nói: “Dây dưa lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lượt ta lên sàn, các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
…..
Trên đại dương bao la, một du thuyền xa hoa chậm rãi lăn bánh.
Hạ Thiên đúng là trôi qua rất sung sướng, cũng quả thật trái ôm phải ấp, có điều hắn không dám làm gì quá phận, bởi vì sẽ bị đánh đấy.
Lúc này nằm ở bên trái hắn là một thuần khiết bắn ra sức sống Bạch Tiêm Tiêm, bên phải là mỹ nhân Y Tiểu Âm khí chất lãnh diễm tuyệt sắc.
Ứng Hiểu Nguyệt đứng từ xa nhìn lại, trong lòng cảm khái không thôi, trải nghiệm của mấy ngày trước không ngừng chiếu lại trong đầu nàng, khiến nàng cảm thấy vui mừng khi sống sót, tâm tư đối với Hạ Thiên cũng ầm ầm sụp đổ, lòng phục tùng lại nổi lên.
Sau khi giải quyết tất cả âm Hậu, thì Hạ Thiên không muốn tiếp tục ở lại đảo Sương Nguyệt nữa.
Thế là Ứng Hiểu Nguyệt dùng cách đặc thù triệu hồi đến một du thuyền mà nàng đã chuẩn bị trước.
Bởi vì đảo Sương Nguyệt sắp chìm xuống, tộc nhân của Huyền âm trên đảo cũng phải rời hỏi, đúng lúc Hạ Thiên đã lên làm tộc trưởng, vậy nên toàn bộ tộc nhân đều phải nghe theo lệnh của hắn, cũng không mất quá nhiều sức trực tiếp ra lệnh cho mọi người lên du thuyền.
Lúc bắt đầu đám tộc nhân còn có chút bất an, ở trên du thuyền hoảng sợ không thôi.
Chờ đến khi Bạch Tiêm Tiêm được Hạ Thiên kéo đi chơi nước nửa ngày, đám tộc nhân cũng dần dần yên tâm, bắt đầu tiếp nhận số phận mới, cuộc sống mới.
Y Tiểu Âm không vui vẻ được như Hạ Thiên, nàng vừa lo lắng an nguy của A Cửu, vừa lo lắng việc Dạ Ngọc Mị giao cho nàng, còn phải nghiên cứu mấy cổ tịch tìm được ở trong phòng trúc nữa, thật sự không có sức lực để ý tên háo sắc kia.
Hạ Thiên tương đối bất mãn với việc này, thậm chí còn tính đốt hết mấy tờ giấy đi, chỉ là hắn sợ Y Tiểu Âm thật sự tức giận, cho nên mới thôi.
“Vợ Y Y, mấy tờ giấy này có gì hay chứ.”
Hạ Thiên phát hiện mỗi khi phơi nắng bên hồ, Y Tiểu Âm đều mang theo những bản sao của tờ giấy kia, còn tập trung tinh thần xem mãi không dừng, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Y Tiểu Âm hờ hững nói: “Đây không phải giấy, mà là cổ tịch, hơn nữa còn có thể là cổ tịch lưu truyền từ dị giới, nói không chừng có liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm.”
“Cơ mà nàng đâu hiểu chữ của dị giới.” Hạ Thiên có chút tò mò hỏi: “Sao nàng biết có liên quan đến Nghịch Thiên Bát Châm?”
Y Tiểu Âm nhất thời á khẩu, không thể nói đây là do Dạ Ngọc Mị nhắc nhở nàng, hơn nữa cách giải mã văn tự của dị giới cũng là Dạ Ngọc Mị dạy cho nàng, chỉ là nàng vẫn chưa học xong mà thôi.
“Vợ Y Y, không phải nàng có chuyện gì giấu ta chứ.” Hạ Thiên nhạy bén phát giác được Y Tiểu Âm có việc gì đó, “Kỳ thật nàng có thể nói ra mà, ta nhất định có thể giúp nàng.”
Y Tiểu Âm liếc nhìn Hạ Thiên, thản nhiên nói: “Lúc cần chàng đương nhiên sẽ tìm chàng.”
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc thôi.”
“Lúc nào cũng được mà.” Hạ Thiên tiến lên ôm Y Tiểu m, cảm nhận thân thể mềm mại của nàng, “Ta chính là chồng nàng, có việc lại không nói với ta, có phải hơi quá đáng rồi không.”
Y Tiểu Âm trợn trắng mắt, nhưng cũng không giãy dụa, chỉ hờ hững nói: “Kiểu dỗ dành này vẫn lên dùng với nữ nhân khác của chàng nhé.”
“Nhưng ta chỉ để hôn vợ Y Y hôn.” Hạ Thiên không hề có chút trở ngại nói như thật, “Vợ Y Y à, lâu lắm rồi chúng ta không vận động với nhau, chi bằng…”
“Chi bằng cái gì?” Y Tiểu Âm lạnh lùng nhìn Hạ Thiên.
Hạ Thiên do dự một giây, rồi cười nói: “Chi bằng chúng ta đi bơi nha.”
“Ngươi chơi với Tiêm Tiêm đi.” Y Tiểu Âm thở dài, đẩy Hạ Thiên ra: “Chờ ta nghiên cứu xong những văn cổ này hẵng tính, được không?”
Hạ Thiên nghe Y Tiểu Âm nói nhẹ nhàng như thấy lập tức vui mừng hớn hở, coi thái độ này tối nay có thể tập kích rồi.
Sau khi được Y Tiểu Âm đồng ý, tâm trạng của Hạ Thiên rất tốt, bắt đầu đùa giỡn thiếu nữ thuần khiết Bạch Tiêm Tiêm: “Vợ tương lai à, đừng đơ ra nữa, chúng ta đi bơi đi, xem ai bơi nhanh hơn.”
Bạch Tiêm Tiêm nằm phơi nắng còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Thiên ôm eo dậy, sau đó ùm một tiếng nhảy vào trong bể.
“Hạ Thiên, ngươi…” Sau khi hết hoang mang, Bạch Tiêm Tiêm lập tức hét lên với Hạ Thiên.
Cơ mà lúc này Hạ Thiên đã bơi xa được mười mấy mét rồi, còn quay lại làm mặt quỷ với nàng.
“Chờ đấy cho ta!” Tính nết của thiếu nữ Bạch Tiêm Tiêm đương nhiên không cam lòng yếu thế, tốc độ đuổi theo Hạ Thiên nhanh như nàng tiên cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận