Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3091: Giờ ta không đi nữa!

Chỉ thấy hai người áo đỏ lập tức nhào về phía Hạ Thiên và A Cửu.
Hồ Hóa Vũ bỗng nhiên vọt đến trước mặt Hạ Thiên và A Cửu, đưa tay ngăn hai người áo đỏ lại.
“Hồ Hóa Vũ, ngươi muốn làm gì?” Một nữ nhân phong vận vẫn còn xinh đẹp vội vã rống to với Hồ Hóa Vũ: “Ngươi muốn tạo phản sao?”
Hồ Hóa Vũ nhìn nữ nhân này một chút, vô cùng khách sáo: “Thưa di nương, Hạ Thiên và A Cửu là khách mà nãi nãi cố ý mời đến. Trước khi bà chưa lên tiếng, ai cũng không thể bất kính đối với bọn họ.”
“Ngươi đừng gọi ta là di nương, mẹ ngươi mới là di nương đấy. Ta là nữ nhân cha ngươi cưới hỏi đàng hoàng.” Nữ nhân xinh đẹp bất mãn trừng mắt nhìn Hồ Hóa Vũ: “Ngươi nói giống như Tào lão tiên sinh cũng không phải lão thái thái mời đến vậy.”
Tào Trị Bản hợp thời nói: “Hồ phu nhân, ngươi đến đúng lúc lắm, vừa lúc ngươi nói một câu công bằng cho lão phu đi.”
“Phân xử thì được, nhưng Tào lão tiên sinh cũng nên cất kỹ thuốc trước, nếu chẳng may đổ hết, vậy thì lãng phí quá.” Mắt Hồ phu nhân nhìn chằm chằm bình thuốc, vô cùng lo lắng: “Con gái của ta, còn có lão thái thái, tất cả đều phải nhờ vào thuốc này kéo dài tính mạng.”
“Mấy năm qua, Tào mỗ vẫn thay Hồ gia các ngươi xem bệnh, chưa từng thu một đồng tiền bệnh phí, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.” Tào Trị Bản nói, mắt hơi nheo lại nhìn Hồ Hóa Vũ: “Nhưng bây giờ Hồ gia các ngươi lại có người vì hai người ngoài mà muốn đuổi lão phu đi, không biết Hồ phu nhân có thể giải thích một chút tại sao không?”
“Hồ Hóa Vũ, ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau xin lỗi Tào lão tiên sinh, sau đó đáp ứng yêu cầu của ông ấy.” Mắt phượng Hồ phu nhân trừng một cái, khắp gương mặt chỉ toàn là sự cay nghiệt: ‘Ngươi hại con trai ta còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn con gái ta đau chết sao? Ngươi vì tài sản, không khỏi quá ngoan độc rồi.”
Hồ Xuân Vũ nghe xong, vội vàng nói với Hồ phu nhân: “Mẹ, tam ca không có ý này.”
“Ngươi còn giúp nó nói chuyện.” Hồ phu nhân tức giận đánh Hồ Xuân Vũ một cái: “Vừa rồi ta nhận được điện thoại của Lệ Nhã, ca của ngươi bị hắn đánh gần chết, tại sao ngươi không ngăn cản?”
“Đó là đại ca tự tìm.” Hồ Xuân Vũ lạnh nhạt nói.
“Cái con bé này, ngươi có biết cái gọi là thân sơ xa gần không? Ta sẽ đánh chết cái thứ ăn cây táo rào cây sung ngươi.” Nữ nhân trung niên tức giận đến mức muốn đánh Hồ Xuân Vũ lần nữa nhưng đã bị A Cửu cản lại.
Hồ phu nhân hung hăng trừng mắt với A Cửu: “Ngươi tính là cái gì mà dám quản chuyện của nhà ta?”
“Chẳng ai muốn quản chuyện nhà ngươi cả.” A Cửu thản nhiên nói: “Nhưng tiểu cô nương này không làm sai chuyện gì, ngươi đánh cô bé ấy là không đúng.”
Hồ phu nhân cưỡng từ đoạt lý: “Nó là con gái của ta, là da thịt từ trên người ta rơi xuống. Ta muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi nói vậy không đúng.” Hạ Thiên bỗng nhiên cắt ngang lời Hồ phu nhân: “Cô bé đúng là con gái của ngươi nhưng không phải da thịt từ trên người ngươi rơi xuống.”
“Ngươi, ta… ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Biểu hiện Hồ phu nhân có chút bối rối, lập tức chuyển chủ đề: “Tóm lại, thức thời thì các ngươi nên rời đi, đừng để bị mất mặt.”
A Cửu ngồi xuống, cười nói: “Ban đầu ta muốn đi, nhưng bây giờ ta không muốn đi nữa. Nói thật, ta vẫn muốn gặp Hồ lão thái thái. Hôm nay chính là cơ hội tốt.”
“Cho ngươi thể diện mà ngươi không cần.” Hồ phu nhân nộ khí trùng thiên chỉ vào A Cửu mà mắng: “Ngươi còn không ra ngoài thì đừng trách ta không khách sáo.”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi không khách sáo với Cửu nha đầu, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo. Con trai ngu ngốc của ngươi chính là tấm gương.”
“Con trai của ta là do ngươi đánh?” Hồ phu nhân mở to mắt, oán hận nhìn Hạ Thiên.
Hồ Hóa Vũ một lần nữa đứng ra hòa giải: “Đại ca là ta đánh. Nếu di nương có thù hận gì, về sau có thể tìm ta, không liên quan gì đến Hạ Thiên và Cửu cô nương cả.”
“Các ngươi nói nhảm xong chưa?” Tào Trị Bản thấy mình và cháu trai không ai để ý, tức giận đến gan mơ hồ có cảm giác đau: “Lão phu không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi. Ta hỏi lại lần cuối, Hồ gia các ngươi lựa chọn tiếp tục giao hảo với Tào gia hay là lựa chọn hai người kia?”
“Tào lão tiên sinh ngươi đừng nóng giận, để hai người kia cho ta xử lý.” Hồ phu nhân mỉm cười nói lời xin lỗi Tào Trị Bản, ánh mắt quay sang nhìn Hạ Thiên và A Cửu, khoanh tay quát lạnh: “Ta mặc kệ các ngươi có ý gì, tóm lại Hồ gia không chào đón các ngươi.”
Hồ Hóa Vũ không khỏi cau mày: “Di nương, ngươi không nghe thấy lời của ta nói vừa nãy sao?”
“Vậy lời của ta, ngươi cũng không nghe rõ à?” Hồ phu nhân căm tức nhìn Hồ Hóa Vũ: “Hiện tại Hồ gia còn chưa đến lúc ngươi làm chủ, chỗ lão thái thái để ta nói. Bây giờ, ngươi ngay lập tức bảo hai người này biến ra ngoài.”
Hồ Hóa Vũ nhắc nhở lần nữa: “Bọn họ là khách của nãi nãi. Di nương, ngươi đừng để ta khó xử, nếu không, sẽ rất phiền phức.”
“Hôm nay, lão nương chính là để ngươi khó xử đấy.” Hồ phu nhân một chút cũng không nhượng bộ, quát lớn với đám người áo đỏ: “Đánh gãy tay chân hai người này, sau đó ném xuống núi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận