Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3370: Ngươi là một sắc lang rất có cách cục

“Nghiêm trọng đến thế sao?” Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy có chút buồn cười: “Không đến mức muốn chết chứ?”
“Nhất định rồi.” Biểu hiện của bé ngoan rất nghiêm túc: “Nếu để người khác biết được, ta nhất định chết chắc rồi. Chi bằng ta tự kết thúc bản thân cho rồi.”
Hạ Thiên cười nói: “Tiểu Đậu Đinh, ngươi không cần để ý suy nghĩ của người khác, bản thân vui vẻ là được.”
“Vui vẻ cái rắm.” Bé ngoan hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Con mắt nào của ngươi thấy ta vui?”
Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: “Hai con.”
“Được rồi, ngươi thích gọi cái gì thì gọi.” Bé ngoan cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà khóc. Nàng khoát tay nói: “Dù sao về sau ta và ngươi cũng không gặp nhau nữa.”
“Điều này chỉ sợ rất khó nói.” Ninh Nhụy Nhụy là người từng trải. Sau khi nàng gặp lại Hạ Thiên ở đỉnh núi tuyết, nàng cũng cho rằng sau này sẽ không có khả năng gặp lại tên biến thái này. Bây giờ thì kết quả rất rõ ràng.
Bé ngoan cau mày, nghiêm túc nói: “Trở về, ta chỉ treo cái tên, không ra khỏi cửa. Một bé ngoan khác xinh đẹp hơn ta, ngực lớn hơn ta sẽ ra ngoài. Hạ Thiên ngươi có thể tìm nàng ấy.”
Hạ Thiên nhìn nàng một cái, nói: “Tiểu Đậu Đinh, ngươi coi ta là ai vậy?”
“Sắc lang, còn có thể là cái gì nữa?” Bé ngoan mở to đôi mắt đáng yêu: “Tuy nhiên, ngươi cũng là một sắc lang rất có cách cục. Sắc lang bình thường hoàn toàn không xứng so với ngươi.”
“Tiểu Đậu Đinh, ngươi muốn ăn đòn phải không?” Hạ Thiên nghe xong, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bé ngoan gật đầu, khiêu khích: “Đúng vậy, ngươi đánh ta à?”
Bốp!
Hạ Thiên đánh ra một chưởng, đánh vào một bộ vị rất có độ co dãn.
“Ngươi.” Mặt bé ngoan đỏ lên: “Biến thái.”
“Là ngươi bảo ta đánh mà.” Hạ Thiên tự tin nói: “Có cái gì biến thái đâu chứ? Nếu nói biến thái, khẳng định ngươi càng biến thái hơn.”
Bé ngoan hừ lạnh một tiếng:” Không, ngươi mới là biến thái đó. Ngay cả mấy lời nói xấu hữu ích cũng nghe không hiểu. Ta bảo ngươi đánh thì ngươi đánh sao?”
“Đúng vậy, con người của ta từ trước đến giờ vẫn rất biết nói đạo lý, cũng rất biết nghe lời.” Hạ Thiên cười đáp.
“Có quỷ mới tin ngươi đấy.” Bé ngoan ghét bỏ, vỗ vỗ mông, làm ra vẻ thản nhiên: “Được rồi, trước không so đo với ngươi. Dù sao cái nơi rách nát này thật sự quá quỷ dị. Muốn ra ngoài, ta cần dựa vào ngươi hỗ trợ. Đây xem như thanh toán tiền trà nước cho ngươi trước.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi không cảm thấy ngại khi nói đây là chỗ tốt sao?”
“Thế nào? Không đủ vểnh, không đủ đạn sao?” Bé ngoan hất cái đầu nhỏ, quật cường nói: “Tiện nghi ngươi cũng đã chiếm, bây giờ nói như vậy, không phải có chút phủi tay không thèm nhận hay không?”
“Được rồi, hai người đừng ồn ào nữa.” Ninh Nhụy Nhụy có chút nói không nổi hai người này nữa: “Chỉ có chút việc nhỏ đó thôi mà ầm ĩ gần nửa ngày, hai người không cảm thấy mình ngây thơ sao?”
Bé ngoan tiến lên nắm lấy cánh tay Ninh Nhụy Nhụy, cười nói: “Đúng vậy, Ninh tỷ tỷ, chúng ta đừng để ý cái tên biến thái này nữa. Hắn thật sự quá ngây thơ.”
“Tiểu muội chân dài, nàng nói như thế giống như nàng không ngây thơ vậy.” Hạ Thiên nhếch miệng, thuận miệng vạch trần: “Nàng quên mất nàng mang theo một kẻ ngu ngốc bò lên núi tuyết, sau đó thiếu chút nữa bị xử lý. Nếu nàng không gặp ta, nàng đã chết rồi đấy.”
Ninh Nhụy Nhụy lập tức phản bác: “Đây chẳng qua là do ta nhìn sai người, chẳng có liên quan gì đến ngây thơ cả.”
“Tên ngu ngốc kia vừa nhìn đã biết không có hảo ý đối với nàng. Đối với điều này mà nàng còn không nhìn ra, nàng còn không phải ngây thơ sao?” Hạ Thiên nói.
Bé ngoan cười nói: “Xem ra, đối với cái từ ngây thơ này, lý giải của tên đại biến thái ngươi và của người bình thường chúng ta hoàn toàn không giống nhau.”
“Tiểu Đậu Đinh, nếu ngươi còn gọi ta là biến thái, ngươi có tin ta đánh ngươi không?” Hạ Thiên khó chịu nói: “Ta cam đoan sẽ để cho ngươi biết cái gì gọi là biến thái chân chính.”
“Không muốn.” Bé ngoan khoanh hai tay trước ngực: “Hạ Thiên, ta sai rồi. Ta xin lỗi, ngươi đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”
Ninh Nhụy Nhụy nghe xong, không khỏi kỳ quái nhìn bé ngoan.
“Suỵt!” Bé ngoan đột nhiên nháy mắt, làm ra thủ thế im lặng.
Hạ Thiên khoát tay, ấn đầu bé ngoan, bất mãn nói: “Tiểu Đậu Đinh, ta xác định ngươi không phải bé ngoan, bởi vì ngươi tuyệt không ngoan.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Bé ngoan nghi hoặc nhìn Hạ Thiên: “Ta cái gì cũng không làm, tại sao lại không ngoan?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta mù chữ đúng không?” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ngươi nên nói là đại nhân bất kể tiểu nhân, mà tại sao ngươi lại đại nhân đừng chấp tiểu nhân?”
Bé ngoan mở to mắt, nói với Hạ Thiên: “Nếu ngươi đã biết, vậy ngươi còn so đo với tiểu nhân ta làm gì?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi nói chuyện có vẻ rất lẽ thẳng khí hùng.”
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy, nếu nói đến vô lý, hai người này thật sự rất giống nhau.
“Để ta nói cho ngươi biết.” Bé ngoan thành thật nói: “Ngươi biết chúng ta hàng ngày phải xử lý bao nhiêu video cho ngươi không? Trước kia hay bây giờ, ngày nào cũng có người đăng lên, đều là ngươi mắng chửi người, đánh người, đánh nhau, giết ngươi. Thấy nhiều, tất nhiên cũng học được thói của ngươi.”
“Bớt làm bộ đi. Ngươi chính là loại người như thế.” Hạ Thiên nhếch miệng, một chút cũng không tiếp chiêu.
Bé ngoan không kiên nhẫn khoát tay: “Đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, chẳng có ý nghĩa gì hết. Ta thấy chúng ta nên tìm đường ra. Ta không chịu nổi cái nơi rách nát này nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận