Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2688: Được một tấc lại tiến một thước

Nhậm chưởng giáo thản nhiên nói: “Truyền chức vị Chưởng giáo cho ai, đó là chuyện riêng của Trùng Dương cung chúng ta, chẳng có liên quan gì đến ngươi.”
“Không, có liên quan đến ta chứ.” Hồng Dương Chân Nhân vung tay quát to: “Bởi vì từ giờ trở đi, Chung Nam Sơn sẽ do bổn chân nhân chấp chưởng, đám người các ngươi nhất định phải cút ra khỏi Chung Nam Sơn ngay lập tức.”
Tân khách ngồi đây đa số đều là Quán chủ đạo quán to to nhỏ nhỏ của Chung Nam Sơn. Mọi người nghe Hồng Dương Chân Nhân nói xong, tất cả như nổ tung, đứng dậy chỉ tay mắng mỏ Hồng Dương Chân Nhân.
“Im ngay cho bổn chân nhân.” Hồng Dương Chân Nhân bỗng đưa tay nhấn một cái vào hư không, những người kia lập tức không phát ra được âm thanh, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Lần này, không chỉ Nhậm chưởng giáo, ngay cả Trương Minh Đà, còn có Ninh Nhụy Nhụy và Thạch Thuần đều bị chấn trụ.
“Tại sao ông ta lại làm được như thế?” Thạch Thuần hơi kinh ngạc. Trước kia, mấy chuyện này dường như chỉ có Hạ Thiên mới làm được.
Ninh Nhụy Nhụy cau chặt mày, khẽ lắc đầu: “Người này có cái gì đó rất quái lạ, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Hạ Thiên vẫn thái độ việc không liên quan đến mình, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho Ninh Nhụy Nhụy: “Rau dại này ăn rất ngon, rất tốt cho việc phát dục của cơ thể. Tiểu muội chân dài, cô phải ăn nhiều một chút.”
“Anh rể, ngươi không cảm thấy tình thế rất nghiêm trọng sao?” Thạch Thuần khó hiểu nhìn Hạ Thiên: “Ngươi vẫn còn tâm trạng ăn uống à?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có gì mà phải khẩn trương chứ? Thần Tiên Tỷ Tỷ đã nói qua, lúc ăn cơm nên tập trung ăn cơm, tuyệt đối không nên lãng phí thức ăn.”
“Ngươi trông có vẻ an nhàn nhỉ.” Lúc này Hồng Dương Chân Nhân mới chú ý đến Hạ Thiên: “Mặc dù ta không biết ngươi làm cái gì, nhưng có thể khiến cho Nhậm Đạo Phưởng cam tâm tình nguyện truyền lại chức Chưởng giáo cho ngươi, ngươi vẫn phải có chút bản lãnh.”
Hạ Thiên lười biếng nói: “Ta hoàn toàn chẳng có hứng thú với chức vị Chưởng giáo gì cả. Ngươi muốn tranh thì tranh đi, đừng quấy rầy ta ăn cơm. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
“Đánh ta?” Hồng Dương Chân Nhân có vẻ không vui: “Thiếu chút nữa ta quên mất, tên nhóc đạp ta một cái giữa sườn núi, khiến ta lăn xuống dưới núi chính là ngươi. Món nợ này ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.”
“Ngươi đứng ở đây ảnh hưởng đến tâm trạng dùng cơm của ta, cho nên ngươi nên cút xa ta ra một chút.” Hạ Thiên khó chịu: “Bằng không, ngươi sẽ lăn xuống núi một lần nữa đấy.”
Hồng Dương Chân Nhân nghe xong, bật cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên: “Ngươi cho rằng mình có bản lĩnh đó sao? Ban ngày, bổn chân nhân không muốn lộ chân thân trước mặt người thế tục mà thôi.”
“Thật sao?” Thạch Thuần hợp thời hỏi: “Vậy tại sao bây giờ ngươi không sợ?”
“Bởi vì ta lười giả bộ nữa, ta ngả bài.” Ánh mắt Hồng Dương Chân Nhân quét qua tất cả mọi người: “Bổn chân nhân chính là sứ giả do Tiểu Tiên Giới phái đến, thụ mệnh tiếp quản Chung Nam Sơn. Đại hội Ẩn Tiên ngày mai cũng do ta chủ đạo. Các ngươi nhất định phải rời khỏi Chung Nam Sơn trước khi trời sáng.”
Nhậm chưởng giáo quát to: “Cho dù ngươi là sứ giả Tiểu Tiên Giới, ngươi cũng không có tư cách tiếp quản Chung Nam Sơn. Tiểu Tiên Giới không được tham gia chuyện thế tục, đây chính là thiết luật đã lưu truyền xuống.”
“Cái gì mà thiết hay không thiết luật. Tiểu Tiên Giới tiếp quản Chung Nam Sơn chính là vinh hạnh của các ngươi.” Hồng Dương Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, khinh miệt chỉ vào Nhậm chưởng giáo: “Đừng để mình mất mặt, đắc tội Tiểu Tiên Giới. Ngươi có tin ta phá hủy linh mạch Chung Nam Sơn các ngươi, cắt đứt con đường tu hành của Toàn Chân nhất mạch các ngươi hay không?”
Nhậm chưởng giáo nghe xong, không khỏi giận tím mặt. Nghĩ đến chuyện linh mạch vỡ tan, ông phẫn nộ quát lớn: “Thì ra các ngươi chính là kẻ đã phá hư linh mạch.”
Hồng Dương Chân Nhân ngẩn người, vô thức hỏi: “Thế nào, linh mạch Chung Nam Sơn đã xảy ra vấn đề thật sao?”
“Ngươi còn dám giả ngu?” Nhậm chưởng giáo đã nhận định Tiểu Tiên Giới là người giở trò quỷ, lập tức lách mình đến trước mặt Hồng Dương Chân Nhân, song chưởng nổi lên kim khí đánh vào đầu đối phương.
Hồng Dương Chân Nhân vững vàng đón đỡ một chưởng vừa rồi của đạo trưởng mày rậm, nhưng không dám coi thường một chưởng của Nhậm chưởng giáo. Nhìn chiêu thức, uy lực không thể so sánh nổi.
Đôm đốp!
Một chưởng này của Nhậm chưởng giáo đập vào khoảng không, nhưng dư uy khiến cho không khí phát sinh vụ nổ, khiến người ta kinh hãi không thôi.
“Chạy đi đâu.”
Nhậm chưởng giáo đang nổi nóng, sao có thể để đối phương chạy trốn, lập tức đuổi theo. Hai người kịch đấu trong đại điện, một chạy một đuổi, một công một thủ, như hồ điệp xuyên hoa, trên dưới bay múa.
“Nhậm Đạo Phưởng, ngươi đừng có ép ta. Bằng không, ngươi tự gánh lấy hậu quả.” Hồng Dương Chân Nhân chạy trốn một hồi, không khỏi có chút chật vật, quyết định không trốn nữa, trực diện Nhậm chưởng giáo: “Bổn chân nhân đã đủ nể mặt ngươi rồi, ngươi đừng được một tấc lại tiến một thước.”
Nhậm chưởng giáo phẫn nộ quát: “Chuyện cho đến bây giờ còn ganh đua miệng lưỡi. Nếu không dạy cho ngươi một bài học, về sau ai để Chung Nam Sơn ta vào mắt nữa chứ?”
“Được, vậy các ngươi hãy chứng kiến sự lợi hại của bổn chân nhân.” Hồng Dương Chân Nhân bỗng nhiên phóng lên, giống như một con dơi lơ lửng giữa bầu trời đêm, sau đó lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, cao giọng ra lệnh: “Long mạch Chung Nam Sơn, kiến lệnh như kiến thần, mau nghe ta hiệu lệnh. Lên.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, bỗng nhiên dưới dãy núi truyền đến tiếng rồng ngâm, tiếp theo đất núi rung chuyển, giống như có thứ gì đó muốn từ lòng đất lao ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận