Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3770: Không nhất thiết phải so đo với người chết

“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Phá Tà ngã xuống đất, mê man một hồi mới hồi phục tinh thần. Hắn ta há miệng định nói gì đó, kết quả phun ra một ngụm máu đặc, cả gương mặt cũng trở nên tiều tụy.
“Ông xã, hắn ta bị gì thế?” Dương San nhìn gương mặt người này giống như cây mất nước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã trở thành củi mục, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hạ Thiên đáp: “Chẳng có gì, hắn ta bị trúng độc chứ sao.”
“Trúng độc?” Ánh mắt Dương San hiện lên sự kinh ngạc: “Độc gì mà có thể biến người ta thành như vậy?”
Tuy nhiên, Phá Tà cũng không phải là không có chuẩn bị. Hắn ta run rẩy lấy một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đổ một viên thuốc nhỏ bỏ vào trong miệng, rất nhanh đã khôi phục lại.
“Hạ Thiên, ngươi giỏi lắm, ngươi cũng dám hạ độc ta.” Phá Tà thở phào nhẹ nhõm, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi tuyệt đối không ngờ rằng ta lại có Ích Độc Đan đúng không?”
Hạ Thiên nói: “Ngươi một chút đầu óc cũng không có.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Phá Tà cười lạnh, hơi trào phúng: “Ngươi đừng nói độc này không phải ngươi hạ nhé?”
Dương San phản bác: “Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng chồng của ta hạ độc ngươi?”
“Ha ha, ta không phải cảnh sát, ta không cần chứng cứ.” Phá Tà lạnh lùng nói: “Ta là sát thủ, ta có trực giác.”
“Trực giác của ngươi ngay cả cẩu thí cũng không bằng.” Hạ Thiên ngáp một cái: “Ta đã nói rồi, ngươi không xứng làm sát thủ.”
Ấn tượng của Dương San về tên sát thủ này cũng không tốt, nhịn không được liền nói: ‘Muốn đối phó ngươi, chồng của ta không cần hạ độc, thậm chí hắn cũng không cần ra tay, ngay cả ta cũng có thể giết ngươi.”
“Ha ha ha.” Phá Tà không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to: “Dám làm mà không dám nhận. Hạ Thiên ngươi thì ra cũng là hạng người như thế, còn dám nói mình là đồ đệ Sát thần Ngải Luân. Vừa nhát như chuột vừa dối trá, thật khiến người ta cảm thấy trơ trẽn.”
“Ngươi là gì mà dám sỉ nhục chồng của ta?” Dương San đứng lên, trừng mắt nhìn Phá Tà: “Ngươi còn dám nói thêm một câu, ngươi có tin ta đập nát đầu chó của ngươi không? Ngươi là sát thủ cẩu thí gì thế?”
Phá Tà hiển nhiên không nghĩ đến tính tình của nữ nhân này lại nóng nảy đến như vậy, nhất thời bị khí thế của Dương San chấn nhiếp, lúng túng không dám nói thêm câu nào.
Hạ Thiên nói: “Vợ Tiểu Tiểu Dương, đừng nóng giận, nàng không cần phản ứng với loại ngu ngốc này đâu.”
“Không được.” Dương San vẫn kiên trì, cảm thấy nhất định phải cho cái loại người như thế biết tay: “Ông xã, loại người này không thể nhân nhượng. Khi ta làm hướng dẫn viên du lịch cũng thường xuyên bị người ta vu khống. Nếu không tìm hiểu rõ ràng minh bạch ngay tại chỗ, về sau ta sẽ phải gánh lấy tiếng xấu. Huống chi hắn ta còn đang nói xấu chàng.”
“Vợ Tiểu Tiểu Dương, nàng đừng kích động.” Hạ Thiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Dương San, rót cho nàng một chút băng hỏa linh khí, lắng lại lửa giận đang bốc lên cao của nàng: “Cái tên ngu ngốc đó đã là người chết, không cần thiết phải so đo với người chết.”
Phá Tà nghe Hạ Thiên nói, lửa giận bốc lên: “Vốn ta còn muốn để các ngươi sống lâu thêm một chút, bây giờ ta cảm thấy không cần thiết. Ta thấy nên mang đầu các ngươi về giao nộp thì hay hơn.”
“Ngươi muốn mang thì chỉ có thể mang đầu của mình giao nộp.” Hạ Thiên nói.
Phá Tà cũng không nói thêm câu nào, đột nhiên đưa tay đâm cây gai nhọn về phía cổ họng Hạ Thiên.
Phốc.
Một tiếng vang nhỏ, không phải âm thanh gai nhọn đâm vào cổ họng mà là Phá Tà lại phun ra một ngụm máu đen, sau đó chân mềm nhũn, một lần nữa ngã xuống đất.
“Tại sao lại như thế?”
Phá Tà mở hai mắt thật to, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: “Ta rõ ràng đã uống Ích Độc Đan, vì sao lại còn… phốc.”
Lời còn chưa nói hết, hắn ta lại phun ra thêm một ngụm máu đen, gương mặt trở nên giống như cỏ cây khô héo.
“A.”
Phá Tà đành phải uống thêm một viên Ích Độc Đan, lập tức ngăn lại trạng thái khô cạn, chỉ là tâm thái của hắn ta đã sập, biểu hiện vừa phẫn nộ vừa khó hiểu nhìn Hạ Thiên: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ngươi đã hạ độc gì với ta?”
“Ngươi trúng độc nhưng không phải do ta hạ độc.” Hạ Thiên nói: “Như vợ Tiểu Tiểu Dương đã nói, ta muốn giết ngươi thì không cần hạ độc. Nếu ta mà hạ độc, ngươi đừng hòng phát hiện ra, cũng chẳng có bất cứ đan dược nào có thể giải.”
Phá Tà vẫn trăm mối không có cách giải: “Không phải ngươi thì là ai?”
“Thế thì phải hỏi ngươi đấy.” Dương San lạnh lùng nói.
Phá Tà lập tức nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ là thức ăn vừa rồi?”
Rất nhanh hắn ta lại phủ định. Hắn đã kiểm tra qua thức ăn, cũng không có độc.
“Ngươi đúng là ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được.” Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ai quy định độc thì nhất định phải bỏ trong thức ăn?”
Phá Tà ngẩn nguời, lập tức quay lại chỗ bàn ăn. Đầu tiên là kiểm tra chén dĩa, sau đó kiểm tra xung quanh, cuối cùng lật tung bàn ăn, đột nhiên phát hiện dưới đáy bàn ăn có một vũng nước đọng cỡ ngón tay cái.
“Chủ nhà hàng đâu, mau ra đây cho ta.” Phá Tà quấn khăn ăn, bắt đầu chấm vào vũng nước đọng, đưa lên mũi khẽ ngửi, sau đó quát to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận