Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2641: Giảng hoà

Một bóng người xuất hiện, chậm rãi rơi xuống trước mặt đám người Hạ Thiên.
Người này đoán chừng khoảng hai bảy hai tám tuổi, gương mặt còn mang theo vẻ mệt mỏi thiếu ngủ. Nhìn hắn ta có vài phần giống với Hạ Thiên.
“Người chính là Phó môn chủ mà bọn họ đã nói?” Thạch Thuần hỏi.
“Ta sửa lại một chút, ta là Môn chủ, nhưng ta họ Phó, ta tên Phó Thiên Trác.” Hắn ta ngáp một cái, trong giọng nói còn có chút buồn ngủ, nghe hơi khàn khàn: “Đám phế vật đó, một tên cũng không có tác dụng, còn phải để ta tự thân xuất mã, ngủ cũng chẳng được ngon giấc gì cả.”
“Nếu ngươi là đầu lĩnh của đám phế vật đó, xem ra ngươi cũng chẳng có gì lợi hại.” Thạch Thuần nhìn hắn ta, vừa cười vừa nói.
Phó Thiên Trác thở dài, chỉ Thạch Thuần: “Ngươi… được rồi, ta thấy ngươi cũng khá xinh đẹp, ta không so đo với ngươi.”
“Tính tình người này hơi giống ngươi đấy.” Ninh Nhụy Nhụy vô thức nhìn Hạ Thiên, không khỏi trêu chọc một câu: “Hắn ta có phải anh em thất lạc nhiều năm của ngươi không?”
Hạ Thiên nhếch miệng, gương mặt khó chịu: “Tiểu muội chân dài, ánh mắt của cô có vấn đề à? Người này có chỗ nào giống ta. Ta là đệ nhất soái ca trong thiên hạ. Hắn ta ngay cả một phần vạn của ta cũng không sánh nổi.”
“Chà, Hạ Thiên, mặc dù ta thừa nhận ngươi rất đẹp trai, nhưng ngươi nói ta kém ngươi một phần vạn, ngươi nói hơi quá rồi đấy.” Phó Thiên Trác bất mãn: “Ta và ngươi người tám lạng kẻ nửa cân. À, không đúng, là cân sức ngang tài.”
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Phó Thiên Trác: “Thằng ngu ngươi muốn bị đánh đúng không?”
“Bất kể thế nào, hắn ta cũng là nhân vật nguy hiểm, ngươi giải quyết sớm đi.” Ninh Nhụy Nhụy nhìn thẳng Phó Thiên Trác, lên tiếng nhắc nhở Hạ Thiên.
Phó Thiên Trác liên tục khoát tay, làm ra vẻ vô hại: “Ninh tiểu thư đừng kích động như thế. Các ngươi vừa đánh qua mấy trận, chắc cũng mệt rồi. Các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tâm sự.”
“Không cần nghỉ ngơi.” Hạ Thiên lại ngáp một cái: “Dù sao sớm muộn gì ta cũng phải giải quyết cái thứ ngớ ngẩn như ngươi. Bây giờ gặp phải, ta chỉ thuận tay mà làm thôi.”
Phó Thiên Trác cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay xoa xoa mi tâm: “Chúng ta cần chi cả ngày chém chém giết giết chứ. Có chuyện gì không thể đàm phán với nhau sao?
“Ngươi hoặc có bệnh hoặc đang sợ.” Thạch Thuần nghiêm túc nói.
Hạ Thiên đáp: “Đầu óc của hắn ta không có bệnh.”
“Vậy thì chính là sợ.” Thạch Thuần cười nói.
Ninh Nhụy Nhụy cũng phụ họa theo: “Ngươi không cảm thấy buồn cười à, người cài bẫy chúng ta là các ngươi, muốn giết chúng ta cũng là các ngươi. Bây giờ ngươi lại nói đến đàm phán, ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm ở đây sao?”
“Các ngươi muốn nói gì cũng được.” Phó Thiên Trác mặc kệ: “Người muốn giết các ngươi là Cung chủ Thiên Cung, còn có Tiêu gia, ta chỉ là công cụ mà thôi. Trước đó, chúng ta thất bại ở Nam Thiên Môn, sau khi quay về tổng bộ, Ứng Thiên Vương miễn cưỡng bảo vệ được một mạng, à không, là nửa cái mạng, nhưng cũng chẳng khác gì phế nhân. Ta tiếp nhận tất cả sự vụ trong nước của Thiên Cung, trong đó có ba nhiệm vụ quan trọng nhất.”
“Ba nhiệm vụ gì?” Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
“Thứ nhất, tận khả năng giết chết Hạ Thiên, còn có mấy người đàn bà bên cạnh hắn.” Phó Thiên Trác nói xong, lập tức lắc đầu: “Ta chẳng có hứng thú với nhiệm vụ này. Giết các ngươi, ta cũng chẳng được cái gì. Chuyện bây giờ chẳng qua là đám thuộc hạ bên dưới tự tung chủ trương mà thôi.”
Thạch Thuần vỗ tay một cái: “Cái nồi này không tệ, ngươi nói tiếp đi.”
“Thứ hai, thanh trừ phản đồ Nam Thiên Môn.” Khi Phó Thiên Trác nói đến đây, ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Thiên: “Phản đồ dĩ nhiên là Ứng Hiểu Nguyệt. Hiện tại, nàng ta hẳn là người của ngươi.”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Cứ xem là thế đi. Dù sao vợ Y Y đã chấp nhận ta.”
“Cho nên, chuyện của nha đầu này tạm thời gác lại.” Phó Thiên Trác nói tiếp: “Chuyện thứ ba, thật ra mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, đó chính là thống nhất Tu Tiên Giới trong nước. Hạ Thiên, ta biết ngươi chẳng hứng thú đối với chuyện này, nhưng ta vừa lúc coi trọng nhất lại là chuyện này. Cho nên, chúng ta không có gì là không thể hóa giải mâu thuẫn.”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi khịt mũi coi thường: “Ngươi tạo thành phiền phức cho chúng ta nhiều như thế, chỉ một câu không mâu thuẫn nào là không thể hóa giải thì ngươi muốn thoát thân. Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!”
“Đừng nóng vội.” Phó Thiên Trác gãi đầu một cái, hơi không kiên nhẫn: “Giết các ngươi là mệnh lệnh của cấp trên. Cho dù ta không muốn chấp hành cũng phải làm bộ chấp hành. Bây giờ, bốn Đình Trụ của chúng ta đã bị các ngươi giết mất ba, nhưng ta không hề có suy nghĩ truy cứu các ngươi.”
“Ngươi còn mặt mũi nói đến hai chữ truy cứu. Da mặt ngươi đúng là dày không phải bình thường.” Thạch Thuần hơi khó chịu, nói với Hạ Thiên: “Anh rể đánh hắn ta đi.”
Thân ảnh Hạ Thiên lóe lên, xuất hiện trước mặt Phó Thiên Trác, nhấc chân quét ngang.
“Này, ngươi hãy nghe ta nói hết đã.” Phó Thiên Trác bị đạp lùi lại mấy chục bước, hắn ta phủi phủi dấu giày trên người: “Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng, thuộc hạ của ta bị thương thảm trọng, khẳng định không cách nào tiến hành hai nhiệm vụ trước, cũng xem như có giao phó cho cấp trên. Cho nên, ta cố ý xuất hiện chính là muốn giảng hòa với các ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận