Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4193: Không có ảnh chụp chỉ có thể xem là người quái dị

“Hạ thần y, thật ngại quá, chúng ta trở về, báo chuyện vừa rồi cho phụ thân ta…”
Bạch Thi Tình có chút áy náy nói với Hạ Thiên: “Chờ chuyện qua đi, ta sẽ đích thân đưa ngươi đến Thụ giới sơn.”
“Điều này không quan trọng.” Tâm trạng của Hạ Thiên bây giờ có chút khó chịu: “Ban đầu ta hoàn toàn không có hứng thú đối với nơi này, chỉ cần không trêu chọc ta, ta cũng chẳng muốn quản Thần tộc quỷ tộc gì cả. Đáng tiếc, đám ngớ ngẩn đó cứ thích gây phiền phức cho ta. Ta không thể không để ý đến.”
Bạch Thi Tình nghe ra được ý không bình thường trong lời nói của Hạ Thiên: “Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta sẽ tìm cho ra tên ngu ngốc nào đã nhằm vào ta, sau đó xử lý hắn.” Hạ Thiên hờ hững nói.
Bạch Thi Tình lại càng kinh ngạc không thôi: “Ngươi muốn giết Bạch Vô Thường đại nhân?”
“Không thể được đâu.” Bạch Bích Tiêu lắc đầu: “Hạ Thiên, ngươi nên từ bỏ suy nghĩ đó đi. Bạch Vô Thường đại nhân không thể địch lại được đâu. Ngươi tuyệt đối không nên xúc động.”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Bạch Thi Tình: “Tỷ tỷ, nếu không, tỷ về nhà báo tin trước đi, để muội cùng với Linh bá đưa Hạ Thiên đến lối ra.”
“Không được.” Bạch Thi Tình quả quyết lắc đầu.
Bạch Bích Tiêu ngẩn ra, sau đó nói: “Vậy để muội về nhà báo tin, tỷ mang Hạ Thiên đến Thụ giới sơn cũng được.”
“Không phải vấn đề này.” Bạch Thi Tình lắc đầu bất đắc dĩ.
Thật ra, lúc này nàng đang ôm một chút tư tâm.
Mặc dù tuần giới thần vệ được xưng là thủ hộ giả Sơn Hải giới, nhưng gần ngàn năm qua bọn họ giống kẻ áp bách hơn, nhất là thái độ của bọn họ đối với tam giới bên ngoài, lại càng coi là thịt cá, mặc cho bọn họ xâm lược.
Trước kia, Phi Diệp tộc còn được tính là đại tộc, chẳng những tộc nhân rất nhiều, lại còn xuất hiện mấy thiên tài tu hành. Kết quả, trong trận tranh phong bách tộc lần trước, thiên tài của bọn họ bị cao thủ năm tộc đánh chết trước mặt mọi người.
Khi đó, tộc bọn họ đã từng kháng nghị qua với tuần giới thần vệ và hội trưởng lão. Đáng tiếc, bọn họ bị tuần giới thần vệ khu trục, cuối cùng thế lực Phi Diệp tộc rớt xuống ngàn trượng ở Sơn Hải giới.
Hôm nay, cũng bởi vì chuyện của Hạ Thiên, bọn họ phát sinh xung đột với thần vệ. Từ thái độ của Sa Tu Trúc có thể nhìn ra, hắn ta thật sự hạ sát tâm với Phi Diệp tộc.
Tuy nói Hạ Thiên đã ra tay giúp đỡ đánh lui đám người đó, nhưng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ ngóc đầu trở lại, hơn phân nửa còn xem đây là cớ, thuận tiện san bằng Phi Diệp tộc.
Mấy chuyện này, bọn họ làm được.
Cho nên, vì tương lai mà tính, Bạch Thi Tình muốn giữ lại Hạ Thiên. Dù sao hắn cũng là một chiến lực cực mạnh.
Chỉ là suy nghĩ này khó mà nói ra.
“Thế thì là vấn đề gì?” Tính cách của Bạch Bích Tiêu khá thẳng thắn, cho nên nàng mới cảm thấy khó hiểu.
Lúc này, lão nhân cầm lái nhẹ giọng nói: “Ý của đại tiểu thư là, Hạ thần y chẳng những cứu được lão nô, thật ra cũng cứu được hai vị tiểu thư. Nếu không mời hắn đến tộc cảm tạ một phen, chỉ sợ tộc trưởng sẽ trách tội chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa.”
“Điều này cũng đúng.” Bạch Thi Tình nghĩ đến tính cách của cha mình, gật đầu một cái, sau đó nói với Hạ Thiên: “Dựa vào tính cách của cha ta, nhất định ông ấy sẽ rất thích ngươi.”
Hạ Thiên cảm thấy có chút khó hiểu: “Ta không cần nam nhân thích.”
“Vậy ta thích ngươi có được không?” Bạch Bích Tiêu mỉm cười, nháy mắt với Hạ Thiên một cái.
Hạ Thiên khoát tay: “Được rồi, ngươi không hợp khẩu vị của ta. Tỷ tỷ ngươi ngược lại miễn cưỡng có thể làm vợ dự bị chín nghìn chín trăm chín mươi chín của ta.”
“Này, ngươi đừng có quá đáng.” Bạch Bích Tiêu tức đến mức muốn bóp quyền đánh Hạ Thiên. Nàng nổi giận đùng đùng, mắng to: “Ngươi đánh chủ ý vào tỷ tỷ ta thì cũng thôi đi, lại còn sỉ nhục tỷ ấy như vậy. Vợ thì thôi đi, vợ bé cũng được, lại còn dự bị. Mà dự bị cũng thôi đi, lại dự bị đến số chín nghìn chín trăm chín mươi chín. Thận ngươi làm bằng sắt à, hay là kim cương? Ngươi chịu nổi sao?”
“Vậy thì chẳng liên quan đến ngươi.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
Bạch Bích Tiêu có chút khinh thường nói: “Ta thấy ngươi hoàn toàn không có vợ. Nói không chừng đời này ngay cả tay nữ nhân ngươi còn chưa nắm qua.”
“Ta có rất nhiều vợ. Người nào cũng là tuyệt thế đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.” Hạ Thiên thản nhiên nói.
“Ngươi bớt thổi da trâu đi.” Bạch Bích Tiêu hiển nhiên không tin: “Trên mặt đất làm gì có mỹ nữ, lại còn là mỹ nữ tuyệt thế. Ngươi chưa nhìn thấy thập tuyệt tiên tử của Sơn Hải giới chúng ta. Bằng không, ngươi sẽ không nói ra mấy lời thiếu kiến thức như vậy.”
Nói đến đề tài này, Hạ Thiên ngược lại cảm thấy có chút hứng thú: “Ngươi nói cụ thể thập tuyệt tiên tử đó được không? Có ảnh chụp không?”
“Ảnh chụp? Là cái gì?” Bạch Bích Tiêu mờ mịt hỏi.
Hạ Thiên nhớ đến nơi này là thế giới địa tâm, khả năng ngay cả máy ảnh cũng không có, đành sửa lại: “Thì là chân dung đấy.”
“Chân dung, vậy thì không có rồi.”
Bạch Bích Tiêu lắc đầu: “Hội Trưởng lão có lệnh, không cho phép lưu truyền chân dung tiên tử.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Mấy thứ chẳng có nguồn gốc chân tướng, cũng chỉ được xem là loại quái dị mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận