Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3868: Phiền phức vốn tồn tại cùng kỳ ngộ

“Phiền phức vốn tồn tại cùng kỳ ngộ.”
Lão giả tóc trắng cũng không cảm thấy cách làm này của ông có bất cứ vấn đề gì, ánh mắt nhìn thẳng Hạ Thiên: “Chỉ xem ngươi có dám từ trong nguy hiểm tìm kiếm cơ duyên nghịch thiên hay không mà thôi.”
Hạ Thiên cũng không có quá nhiều hứng thú đối với cơ duyên. Chỉ cần băng hỏa linh thể vẫn còn, còn có Nghịch Thiên Bát Châm, các bà vợ của hắn, cảnh giới của hắn cũng có thể một đường tiêu thăng.
Hắn hứng thú đối với mảnh vỡ kia cũng chỉ có một điểm, chính là có thể thông qua nó biết được tin tức của liên minh tu tiên.
Cho dù hắn và vợ của hắn có xem liên minh tu tiên là đại địch trong tương lai, bọn họ đối với nơi này lại hoàn toàn không biết gì cả.
Mặc kệ về sau liên minh tu tiên là địch hay bạn, trước cũng phải tìm hiểu một phen rồi tính sau.
Đây không phải là sợ mà là hưng phấn, vì đối thủ cường đại sắp đến mà cảm thấy hưng phấn.
Hạ Thiên rất muốn biết liên minh tu tiên rốt cuộc cường đại đến cỡ nào. Hắn đã từ rất lâu rồi không có gặp được một đối thủ có thể khiến cho hắn đánh một cách thống khoái.
Đương nhiên hắn cũng không ngốc. Khát vọng chiến đấu là một chuyện, tự dưng kéo tất cả nữ nhân của hắn vào nguy hiểm lại là chuyện khác. Hắn sẽ không làm như vậy.
“Nếu ngươi sợ, không dám nhận, coi như ta chưa nói.”
Lão giả tóc trắng vẫn bình thản, dường như đã dự đoán được Hạ Thiên sẽ sinh lòng sợ hãi: “Dù sao người muốn thứ này cũng có khối người, ví dụ như Cung chủ Thiên Cung.”
Ninh Nhụy Nhụy nhớ đến một người, có chút không vui: “Tô Mộng Lệ ẩn núp ở Tuyết Thành chính là vì vật trong tay ông?”
Nói đến đây, Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên hiểu ra một số chuyện, lạnh lùng nhìn lão giả tóc trắng: “Tuyết Điếu Hội không phải là người của ông chứ? Vậy ông có quan hệ như thế nào với phái Tuyết Sơn?”
“Mỹ nữ, ngươi ngược lại rất nhạy cảm.”
Lão giả tóc trắng cười khẽ, cũng không giấu diếm: “Lão phu tên Cảnh Kỳ Hoan, trước kia đúng là người của phái Tuyết Sơn, nhưng đã sớm thoát khỏi tông môn. Trong mắt người của phái Tuyết Sơn, ta là một người đã chết. Những chuyện ta làm, tất cả đều không có liên quan gì đến phái Tuyết Sơn. Các ngươi cũng không cần lo lắng sẽ bị phái Tuyết Sơn ghi hận.”
Hạ Thiên nói: “Môn phái rách nát đó, ta tiện tay cũng có thể diệt, có cái gì mà phải lo lắng chứ.”
Lão giả tóc trắng ngẩn người, một lúc lâu sau mới cười gượng: “Tiểu tử, ngươi đúng là người cực kỳ cuồng vọng, nhưng lão phu rất thích. Nói thẳng đi, ngươi có muốn thứ này hay không?”
“Lão đầu nhi, chẳng những lỗ tai của ngươi có vấn đề mà ngay cả trí nhớ cũng không được tốt.”
Hạ Thiên nói: “Vừa rồi ta cũng đã nói, thứ này ta muốn. Ngươi hãy nói nhanh đi, cần ta hỗ trợ cái gì.”
Lão giả tóc trắng cũng không thèm để ý đến sự châm chọc của Hạ Thiên, cười nói: “Thật ra ta muốn ngươi giúp ta tìm người. Đại khái khoảng mười năm trước, có một nam nhân khoảng ba bốn chục tuổi đến thôn của chúng ta, sau đó đã lưu lại hai cái… à, xem như hai chữ trên bảng hiệu cổng thôn.”
“Cổng thôn? Chính là hai chữ Dạ Đế.”
Ninh Nhụy Nhụy nhớ lại hai chữ trên bảng hiệu bên ngoài cổng thôn.
“Có người nói là Dạ Đế, có người nói hắc thủy, cũng có người nói là đồ án.”
Biểu hiện của lão giả tóc trắng thoáng có chút phức tạp, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy, chỉ thấy hắn ta vẽ lên hai cái vòng tròn.”
Hạ Thiên lười nghe mấy lời nói nhảm này: “Ngươi nói mấy thứ hữu dụng được không? Hắn ta vẽ vòng tròn hay khoanh tròn thì có liên quan gì đến ta.”
“Hữu dụng?”
Con ngươi lão giả tóc trắng đảo một vòng, sau đó nói: “Hắn ta nói hắn ta không phải người trái đất, mà là tu tiên giả của một đại lục, không biết từ con đường nào biết được trong tay của ta có mảnh vỡ tinh hạch, cho nên muốn tìm ta đòi lại. Đương nhiên, ta không thể nào đưa cho hắn ta. Sau đó, hắn ta lưu lại hai cái vòng tròn ngoài cửa thôn rồi rời đi.”
“Tại sao hắn ta lại vẽ hai cái vòng tròn đó? Vì sao hai vòng tròn lại biến thành chữ?”
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác việc này có chút kỳ quặc: “Còn nữa, sau khi hắn ta viết xong hai chữ kia, cũng không nói cái gì khác sao?”
Lão giả tóc trắng lắc đầu: “Không có.”
“Ta đại khái đoán được người kia là ai rồi.” Hạ Thiên nói.
Ninh Nhụy Nhụy từ lời nói của lão đầu nhi không tìm được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, thật sự là không có đầu mối: “Làm sao ngươi đoán được?”
“Thật ra cũng không cần đoán.”
Hạ Thiên nói, vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Người này chính là Nhiếp Tử Hùng, trước kia bị Bách Thiên Lang của Tiên Vân đại lục đoạt xá, về sau biến thành phân thân của Bách Thiên Lang, thay thế hắn ta hành tẩu ở trái đất. Thời gian trước, Bách Thiên Lang đã gửi tin cho nhóm người Thần Tiên Tỷ Tỷ, nói phân thân của hắn ta mất tích, nhờ ta hỗ trợ tìm kiếm.”
Ninh Nhụy Nhụy chưa từng nghe nói qua người này, chỉ nghe Y Tiểu Âm và A Cửu đề cập đến trận chiến mười hai năm trước, nhưng cụ thể người nào tham gia thì nàng cũng không biết rõ cho lắm.
“Nếu ngươi đã biết là ai, vậy thì càng tốt hơn.”
Lão giả tóc trắng mỉm cười, có chút cao hứng nói: “Năm đó, hắn ta dựa vào ta mà trộm đi một pháp bảo. Sau khi ngươi tìm được hắn ta, nhớ giúp ta lấy lại, đồng thời bảo hắn ta giải thích hai cái vòng tròn kia có ý nghĩa gì.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Chuyện này đơn giản thôi. Tìm được hắn ta, sau đó dẫn hắn ta đến gặp ngươi, ngươi muốn biết cái gì thì tự mình hỏi hắn ta.”
“Vậy thì không thể nào tốt hơn.”
Lão giả tóc trắng gật đầu, vô cùng hài lòng với câu trả lời của Hạ Thiên, sau đó lấy ra mảnh vỡ bỏ vào một cái bình vuông trong suốt đưa cho Hạ Thiên: “Thứ này cho ngươi, dùng như thế nào, có hậu quả ra sao, đó chính là chuyện của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận