Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3913: Kéo toàn bộ người của thế giới chết theo

Nữ nhân kia giống như cá gặp nước, chỉ vào Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy mà nói: “Chỉ có thể bọn họ, chúng ta mới có thể… A!”
Lời còn chưa nói hết, đám du hồn đã nhào vào người nàng ta, cắn xé cơ thể nàng ta từng chút một.
“Các ngươi làm cái gì thế?”
Nữ nhân kia hoảng hốt: “Ta và các ngươi là cùng một bọn mà. Ta cũng là du hồn, ta… A, đi ra, các ngươi cút ngay hết cho ta.”
Cơn đau kịch liệt khiến nữ nhân kia liều mạng giãy dụa.
Nàng ta càng giãy dụa, đám du hồn kia lại càng hưng phấn.
Một lát sau, nữ nhân kia đã bị đám du hồn chia nhau ăn sạch, cái gì cũng không còn.
Vù.
Đám du hồn hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, một lần nữa vọt đến Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy một lần nữa cảm thấy tê cả da đầu.
Hạ Thiên cảm thấy khó chịu: “Cút sang một bên cho ta.”
Thân hình đám du hồn kia đột nhiên ngưng lại, không biết là bị tiếng quát hù ngã hay là bị khí phách của Hạ Thiên trấn trụ, nhất thời không có phản ứng gì.
“Tranh thủ lúc này, chúng ta đi thôi.” Ninh Nhụy Nhụy đề nghị.
“Không cần.”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nếu đám ngu ngốc đó không rõ tình thế, cứ diệt sạch bọn chúng là được.”
Vù! Đám du hồn có thể nghe được Hạ Thiên nói cái gì, bọn chúng phát ra tiếng rít chói tai, sau đó hợp lại cùng nhau phóng đến trước mặt Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy.
“Nếu các ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng, lấy ra Định Hải Thần Châm, vận Châm Ngoại Châm đánh tới.
Một vòng xoáy linh khí từ cây ngân châm phóng ra, đám du hồn xông tới lập tức bị cuốn vào bên trong.
Cùng lúc đó, băng hỏa linh khí bắt đầu tiến hành rèn luyện đám du hồn, hoặc đóng băng hoặc đốt cháy.
Phốc!
Đám du hồn kia phát ra một âm thanh không biết có phải là gào thảm hay không.
Ăn khổ, lúc này bọn chúng muốn rút lui.
Đáng tiếc đã muộn. Hạ Thiên cũng không phải thả bọn chúng rời đi mà hắn đã động sát tâm, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.
Hạ Thiên không sợ những thứ này, nhưng bọn chúng đã lựa chọn mạo phạm hắn, vậy thì bọn chúng nên tiếp nhận kết quả này.
“Khoan đã, đừng diệt bọn chúng.”
Thiếu nữ mặc áo trắng nhanh chóng quay lại, vội vàng hô lên với Hạ Thiên.
Phốc.
Đám du hồn cuộn thành một đoàn, toàn bộ băng diệt, biến mất không còn một mảnh.
Hạ Thiên lạnh nhạt thu hồi Định Hải Thần Châm: ‘Ngươi vừa rồi nói cái gì?”
“Không, không có gì.”
Thiếu nữ áo trắng ngạc nhiên, sau đó im bặt.
Ninh Nhụy Nhụy nhìn thiếu nữ áo trắng, trong lòng cảm thấy có chút nghi ngờ, trực tiếp hỏi: “Vừa rồi ngươi đi đâu?”
“Ta đi xử lý một số việc vặt.”
Thiếu nữ áo trắng cũng không giấu diếm: “Mấy năm qua, linh mạch bị bọn họ cắt chém thành vô số bộ phận, ta chỉ đi thu thập về thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy lại hỏi: “Nơi này đang bị quay ngược, là ngươi giở trò quỷ à?”
“Cũng có chút liên quan đến ta.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười giải thích: “Bởi vì trận pháp này vốn dùng để trấn trụ ta. Bây giờ ta trốn ra ngoài, trận pháp nhất định sẽ có phản ứng tương ứng. Tuy nhiên, ta đã tạm thời chế trụ trận pháp, người ngoài tháp sẽ không biết.”
Ninh Nhụy Nhụy hỏi: “Kế tiếp ngươi định làm gì?”
“Ta đi dọn dẹp phái Thiên Sơn một chút, ở đó còn có không ít ma tộc.”
Thiếu nữ áo trắng tuyệt không khách sáo, nói với Hạ Thiên và Ninh Nhụy Nhụy: ‘Làm phiền các ngươi đi xử lý người nắm giữ tháp, cũng chính là Chưởng môn đương nhiệm phái Thiên Sơn, sau đó hủy tháp đi.”
“Ngươi đúng là rất biết sai khiến người khác.”
Ninh Nhụy Nhụy cười ha hả: “Làm như vậy có lợi ích gì với ta chứ? Ngươi dự định hồi báo như thế nào?”
Thiếu nữ áo trắng thành thật nói: “Ta chỉ có thể nhận các ngươi làm cha mẹ, về sau phụng dưỡng các ngươi.”
“Ngươi muốn ăn đòn đúng không?”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói.
“Ta chỉ đùa một chút thôi mà.”
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười xấu hổ: “Tuy nhiên, ta xác thực không cho được bất kỳ chỗ tốt nào. Linh khí chỗ này, các ngươi có thể tùy ý lấy dùng, nhưng ta phát hiện các ngươi dường như cũng không cần đến. Cùng lắm là, về sau các ngươi mặc kệ có chuyện gì, cứ gọi ta, ta sẽ đến. Hoặc ta đi theo các ngươi, tùy thời hầu hạ các ngươi.”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Quên đi, chỗ của ta không thiếu nha hoàn.”
“Ai muốn làm nha hoàn của ngươi?”
Thiếu nữ áo trắng không khỏi trừng Hạ Thiên một chút: “Đây chính là giao dịch, các ngươi giúp ta, ta sẽ ghi nhớ phần ân tình này. Về sau, các ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ dùng tính mạng này đi giúp các ngươi.”
“Không cần đâu.”
Hạ Thiên cũng không cho rằng hắn sẽ xảy ra chuyện gì, càng không cần nha đầu sống tám trăm năm giúp hắn chuyện gì.
Ninh Nhụy Nhụy lo lắng cho an nguy của gia gia nàng, liền nói với Hạ Thiên: ‘Chúng ta mau trở về thôi, ta cảm thấy lo lắng cho an toàn của gia gia.”
“Được, vậy thì đi thôi.”
Hạ Thiên lạnh nhạt nói.
Phái Tuyết Sơn.
Chỗ sâu trong Lăng Tiêu Điện.
Nhạc chưởng môn và đạo nhân áo bào vàng dẫn hết tất cả mọi người không phân địch ta đến trước một cấm địa.
“Các ngươi đến đây làm gì?”
Băng Vạn Phách nghi ngờ hỏi.
Nhạc chưởng môn cười nói: “Tất nhiên là để mở cánh cửa này. Ta cũng muốn biết nơi bế quan của các Chưởng môn lịch đại phái Tuyết Sơn có bộ dạng gì.”
Đạo nhân áo bào vàng giễu cợt: “Nghe nói sau khi Chưởng môn phái Tuyết Sơn thoái vị, tất cả đều tuyên bố bế sinh tử quan, sau đó tiến vào bên trong. Nhưng theo suy đoán của ta, cánh cửa này hẳn thông đến linh mạch núi tuyết.”
Nhạc chưởng môn nói tiếp: “Liên minh Cửu Sơn muốn tập trung tất cả linh mạch trên đời này vào cùng một chỗ, sau đó đạt đến đại đạo tu tiên vô thượng.”
Băng Vạn Phách nhịn không được liền quát: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Động đến linh mạch có thể khiến cho long mạch trong thiên hạ đứt đoạn. Các ngươi muốn kéo người trên toàn bộ thế giới chết cùng các ngươi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận