Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3817: Ta xưa nay không gạt người

“Hắn là Hạ Thiên, là bạn trai của cháu gái ta.” Ninh Vọng Hải trừng mắt nhìn lão đầu hói, lạnh giọng đáp: “Bọn họ có thân mật như thế nào có liên quan gì đến ngươi.”
“Ngươi chính là Hạ Thiên?” Gương mặt lão đầu hói hiện lên vẻ ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm Hạ Thiên: “Nhìn ngươi cũng bình thường không có gì đặc biệt, vì sao Bạch sư huynh, còn có một số người nữa lại ca tụng ngươi rất lợi hại nhỉ.”
Hạ Thiên nói: “Điều này nói rõ bọn họ có nhãn lực, không giống lão bạch si ngươi, chỉ biết muốn chết.”
“Ha ha, khẩu khí ngược lại không nhỏ.” Lão đầu hói lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Ta không ngại nói cho ngươi biết, lão phu rất ghét loại người như ngươi, đã sớm muốn thu thập ngươi, để ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng.”
“Vậy ta sẽ cho ngươi cơ hội.” Hạ Thiên nói: “Đến đi, tốt nhất ngươi nên để cho ta cảm thấy thú vị.”
Lão đầu hói thấy thái độ của Hạ Thiên không coi người khác ra gì, không khỏi tức giận, lạnh lùng nói: “Vậy lão phu sẽ dạy cho ngươi một bài học.”
Lời còn chưa dứt, ông ta đã dùng lực, cả người giống như một con kền kền nhào về phía Hạ Thiên.
Hai tay nó như câu trảo, chộp vào cổ họng của Hạ Thiên.
Bành.
Hạ Thiên chỉ nhẹ nhàng liếc qua, sau đó không còn hứng thú nữa, một cước đạp qua, đạp bay lão đầu hói ra ngoài.
Lão đầu hói không hề có thời gian phản ứng. Chờ đến khi ông ta lấy lại tinh thần, ông ta đã lăn đến vài mét có hơn. Nếu không đụng vào tường, hơn phân nửa đã bay ra ngoài.
“Ngươi, ngươi dám ra tay với ta, ta sẽ giết… A!” Ánh mắt lão đầu hói tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Ông ta vừa muốn đứng lên, kết quả đau đến phải rú thảm. Lúc này, ông ta mới phát hiện xương cốt toàn thân của mình đã bị nát.
Thật ra, Hạ Thiên đã hạ thủ lưu tình. Bằng không, bây giờ ông ta đã chết thẳng cẳng rồi.
“Tiểu muội chân dài, lão bạch si này là ai vậy?” Gương mặt Hạ Thiên hiện lên sự nghi ngờ: “Ngay cả một cước của ta cũng không chịu được, phế vật như thế mà cũng muốn khiêu chiến với ta?”
Ninh Nhụy Nhụy khẽ mỉm cười: “Cũng không tính là phế vật, chỉ là ngươi quá lợi hại mà thôi.”
“Người này tâm thuật bất chính. Năm đó, cũng bởi vì ông ta mà một sự việc đơn giản đã bị làm cho phức tạp.” Ninh Vọng Hải nhìn lão đầu hói, thở dài nói: “Cuối cùng, chuyện huyên náo đến mức không thể vãn hồi. Đến nay vẫn còn là một mớ đay rối.”
Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi: “Gia gia, tại sao Bạch Vạn Bang lại mời ông ta đến đây?”
“Ta cũng không rõ nữa.” Ninh Vọng Hải lắc đầu: “Nhưng người này xác thực được xem là mấu chốt của năm đó. Thiếu đi ông ta, rất nhiều chuyện đều không thể biết rõ nguyên nhân bên trong.”
Hạ Thiên nhếch miệng: ‘Bất kể ông ta là nguyên nhân gì, không cần thiết phải chú ý. Dù sao lão bạch si này cũng sống không được bao lâu.”
“Chuyện này, ta ngược lại có thể thay cha của ta giải thích một chút.” Bạch Thiên An chậm rãi bước vào phòng khách. Khi bước vào, hắn ta vòng qua người lão đầu hói: “Cha gọi ông ta đến thật ra chính là muốn biến ông ta thành món quà tặng cho Ninh lão.”
“Sao?” Ninh Vọng Hải ngẩn ra, không rõ ý bên trong.
Bạch Thiên An tiếp tục giải thích: “Bởi vì năm đó, chính ông ta bán đứng Ninh lão, mới dẫn đến việc Ninh lão bị đuổi xuống núi. Mấy năm qua, gia chủ vẫn luôn bỏ tiền nuôi cả nhà ông ta chính là vì giờ phút này. Ninh lão cứ việc xử lý ông ta, bao gồm cả con ông ta.”
“Ngươi nói cái gì?” Lão đầu hói vạn lần không nghĩ đến chuyện lại là như vậy, không khỏi giận dữ quát lớn: “Lão tặc Bạch Vạn Bang kia, uổng cho ta còn gọi ông ta là sư huynh, còn xem ông ta là đại ân nhân của mình, để con trai của ta ở bên cạnh ông ta, thế mà ông ta lại sỉ nhục ta như thế.”
Bạch Thiên An hoàn toàn không thèm phản ứng đến lão đầu hói, mắt chỉ nhìn Ninh Vọng Hải, trưng cầu ý kiến của ông.
“Có chuyện gì thì cứ tính hết cho ta, hãy bỏ qua cho con trai của ta.” Lão đầu hói thấy Ninh Vọng Hải do dự, bắt đầu nhận mệnh: “Cao gia ta chỉ có một hương hỏa là nó, mà gần năm mươi tuổi ta mới có được. Ninh sư huynh, nể tình chúng ta là đồng môn, ngươi hãy buông tha cho con trai ta đi.”
“Được rồi.” Ninh Vọng Hải suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Chuyện của bốn mươi năm trước, ngay cả ông ta, ta còn không hận, cần chi phải liên lụy đến con ông ta.”
Hạ Thiên nhìn lão đầu hói, đột nhiên chen vào một câu: “Lão bạch si ngươi là thái giám, lấy đâu là con trai?”
“Thái giám?” Bạch Thiên An sửng sốt, gương mặt hiện lên sự nghi ngờ: “Ngươi nói vậy là sao?”
Hắn ta lấy lại tinh thần, biểu hiện khó mà diễn tả bằng lời: “Ngươi nói ông ta không được?”
“Ngươi mới là không được đấy.” Lão đầu hói giận dữ, cảm giác mình bị làm nhục quá lớn: “Lão phu càng già càng dẻo dai. Dám sỉ nhục ta ở phương diện này, đúng là bỉ ổi.”
Hạ Thiên nói: “Ông ta không phải là không được, mà giống của ông ta không được. Đứa con kia không chừng là vỏ của ai đó để lại.”
“Ngươi ngậm máu phun người, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.”
Lão đầu hói nộ khí công tâm, không quan tâm đến xương cốt toàn thân đều nát, cắn răng đứng lên nhào về phía Hạ Thiên.
“Cút sang một bên.” Không đợi Hạ Thiên ra tay, Bạch Thiên An đã một cước đạp lăn lão đầu hói.
Lần này, lão đầu hói thật sự không chịu nổi, trực tiếp ngất đi.
“Hạ Thiên, vừa nãy ngươi nói là thật hay là cố ý chọc giận ông ta.” Ninh Nhụy Nhụy không hiểu hỏi.
Hạ Thiên thành thật nói: “Ta là đệ nhất thần y trong thiên hạ, xem bệnh chữa bệnh này không ít. Ta xưa nay không gạt người. Không đúng, ta vốn không gạt người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận