Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4129: Tại sao cứ nhất định phải chết

Tyrell nghiến răng, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Không nghe theo thần sứ đại nhân, không tuân theo chỉ lệnh thần dụ, đám người các ngươi nên bị cắt hết yết hầu, chôn dưới đất làm phân bón thì tốt hơn.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững: “Thứ mà ngươi nói chính là thần sứ đại nhân gì đó của các ngươi, đúng không?”
“Đừng làm ra vẻ nữa.” Mặt Đái An Ny không hề có nụ cười, sát khí dâng lên: “Căn cứ theo tình báo của chúng ta, ngươi nhất định có thần hạch, hơn nữa còn không chỉ một cái. Chỉ cần ngươi giao thần hạch ra, chúng ta có thể thả ngươi. Bằng không, ngươi nhất định sẽ phải chết. Còn nữ nhân của ngươi, người nhà của bọn họ, tất cả cũng đều không sống được.”
Hạ Thiên thở dài một hơi: “Cho nên nói, còn sống không tốt hơn sao? Tại sao cứ nhất định phải chết nhỉ.”
“Ngươi nói rất đúng, còn sống rất tốt.ngươi tốt nhất đừng muốn chết.” Lưỡi dao trong tay Tyrell một lần nữa đặt lên yết hầu Hạ Thiên: “Bằng không, con dao của ta tiến thêm một tấc, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn… A!”
Vừa mới nói được một nửa, âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Cổ họng của ông ta đã bị cắt, vết đao không chỉ một cái, toàn bộ yết hầu giống như dây mướp, xuất hiện mười lỗ thủng, một giây sau, máu tươi phun ra như suối.
"OH! NO!"
Đái An Ny không kịp chuẩn bị, bị tình huống trước mắt hù ngã, mấy giây sau mới khôi phục tinh thần, tiến lên muốn giúp chồng mình cầm máu: “Tyrell yêu dấu, chàng như thế nào rồi?”
Đáng tiếc cũng không có tác dụng.
“Dao của ta, hắn… không thể nào?” Tyrell há to miệng, khó tin nhìn lưỡi dao trong tay mình: “Nàng nhất định phải báo thù cho ta.”
Đái An Ny trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ngươi dám giết chồng ta.”
Hạ Thiên thuận miệng đáp: “Đừng vu khống. Dao là do ông ta cầm, người ra tay cũng chính là ông ta, liên quan gì đến ta chứ.”
“Đánh rắm! Chính là do ngươi giết.” Đái An Ny tức giận quát lớn.
Hạ Thiên mỉm cười: “Vậy ngươi hãy nói thử xem ta giết như thế nào?”
“Ngươi…” Đái An Ny nhất thời ngẩn cả người, bởi vì Hạ Thiên rõ ràng đã bị kim xà linh của nàng ta trói lại, tuyệt đối không có khả năng thoát ra.
Huống chi, Hạ Thiên xác thực không có ra tay. Nhìn miệng vết thương, đúng là do lưỡi dao của Tyrell gây ra.
Nhưng làm sao Tyrell có thể tự cắt cổ họng của mình chứ? Đái An Ny càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại tinh thần, phát hiện không được bình thường, lập tức chỉ vào Hạ Thiên: “Không đúng, nhất định là ngươi, tuyệt đối là ngươi. Nơi này ngoại trừ chúng ta cũng chỉ có ngươi, không phải ngươi thì còn là ai nữa chứ? Mặc dù không biết ngươi làm như thế nào, nhưng trăm phần trăm là ngươi giở trò quỷ.”
“Nhãn lực của ngươi độc đáo thật.” Hạ Thiên lắc đầu, thoáng giãy dụa một cái, sau đó kéo đứt kim linh xà đang quấn trên người hắn.
Mắt Đái An Ny mở thật to, không thể tin được: “Khốn kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.”
“Lấy danh nghĩa thần sứ, thỉnh sấm sét giáng xuống phạt tên tội nhân không thể tha thứ trước mắt, dị loại không có thuốc chữa…”
Chú ngữ liên tiếp từ miệng nàng ta phun ra. Tiếp theo, một đám mây đen chậm rãi đánh tới Hạ Thiên.
“Cút sang một bên.” Hạ Thiên khẽ quát một tiếng.
Ngân châm xuất hiện một luồng khí xoáy, cuốn bay đám mây đen đến tận chân trời.
“Không thể nào.”
“Ngươi nhất định che giấu thực lực.”
“Ngươi có thể chống lại thần dụ cường đại, trong cơ thể ngươi tuyệt đối có thần hạch.”
Đái An Ny trợn mắt, có chút không thể nào tiếp thu được: “Đáng chết. Đám người thu thập tình báo quả thật là một đám ngu xuẩn, thậm chí ngay cả tin tức quan trọng như vậy cũng không thu thập được.”
“Thôi đừng nói nhảm nữa.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng thèm che giấu thực lực gì cả. Chỉ là đám người ngớ ngẩn các ngươi không xứng để ta dùng toàn lực thôi, thậm chí ngay cả một phần năm thực lực của ta cũng không xứng.”
Đái An Ny lạnh lùng nói: “Cho dù ta đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi cũng đừng hòng moi được bất kỳ tin tức nào về thần sứ đại nhân từ miệng của ta. Thân là sứ giả Thần Dụ, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục.”
“Ta chẳng hứng thú với tin tức lông gà vỏ tỏi về thần dụ quỷ dụ gì cả.” Hạ Thiên chẳng thèm quan tâm.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Đái An Ny ngẩn cả người.
Một cây ngân châm của Hạ Thiên đâm thẳng vào mi tâm của Đái An Ny: “Muốn ngươi đi chết chứ sao?”
“A!”
Đái An Ny muốn né tránh, kết quả phát hiện nàng ta không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Thiên đâm châm vào người mình.
Một lát sau, một cảm giác đau đớn vô cùng vô tận như sóng biển cuồn cuộn, trong nháy mắt lan truyền khắp tứ chi bách hải của nàng ta, thậm chí còn vào sâu trong linh hồn.
Dường như, trong cảm giác đau đớn khó tả này còn có một cảm giác vui vẻ không thể diễn tả được.
“Dừng tay.”
“Thả nàng ấy ra.”
Lúc này, một tiếng quát như sấm sét vang lên.
“Ta không rảnh để ý đến ngươi.” Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Không muốn chết thì biến sang một bên, đừng làm phiền ta.”
Tiếp theo, sóng biển dâng lên. Một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Hạ Thiên, đưa tay đánh vào hậu tâm của hắn.
Bành.
Lực xâu thiên quân, chấn động phạm vi trăm dặm lắc lư không thôi. Nhất thời, bụi đá văng ra, biển trời lật úp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận