Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2272. Cái nhà lao rách

"Ngươi đừng phô trương thanh thế nữa." Lạc Quyền Đông hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Thiên Lao Tinh Quang chính là một món vũ khí cực mạnh, vị Tu Tiên Giả trong mộ kia cũng vì nhất thời sơ ý mà bị lồng giam này vây khốn, kết quả cuối cùng chẳng phải cũng bỏ mình đấy sao. Hạ Thiên ngươi có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, thì liệu có thể lợi hại hơn vị Tu Tiên Giả kia không?"
"Dĩ nhiên là ta lợi hại hơn hắn rồi, bởi vì ta là Hạ Thiên." Hạ Thiên bĩu môi, “Trên đời này không có thứ gì có thể nhốt được ta, cái nhà lao rách này của ngươi cũng không thể."
Lạc Quyền Đông sát khí bừng bừng nói: “Vậy ngươi cũng đừng trách ta, hôm nay chính là ngày chết của hai người các ngươi. Lúc trước ta còn định để qua một thời gian ngắn nữa mới đối phó các ngươi, ai biết chính các ngươi tự đưa tới cửa, cũng tốt, tiết kiệm cho ta không ít thời gian. Giết các ngươi xong, ta lại xử lý Triệu gia, Viên gia cũng chưa muộn, kinh đô sẽ trở thành thiên hạ của Lạc gia bọn ta."
"Đúng là kẻ điên mới chịu một quyền đã váng đầu." Triệu Thanh Thanh lắc đầu, trước giờ cũng không thể hiểu nổi loại người si mê quyền thế này, chỉ biết tránh cho thật xa.
"Nói thật ra thì ta còn phải cảm tạ các ngươi." Lạc Quyền Đông bỗng nhiên lại trở nên thành khẩn, “Những năm qua, ta luôn hợp tác với Vạn Cổ Hội, nhưng đám người kia lòng tham không đáy, ta đã muốn thoát khỏi bọn họ từ lâu. Chẳng qua là có đôi khi làm việc không thể không cần đến bọn họ, hơn nữa vạn con Huyền Phệ Cổ của Trương Mục Hạ cũng khiến ta nhức cả đầu. Kết quả là, các ngươi lại giúp ta giải quyết đống phiền toái đó, đúng là niềm vui ngoài ý muốn."
Vạn lão đầu nghe lời này, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Lạc Quyền Đông, lời này là có ý gì, chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi không truyền tống tiểu thư về nhà ư?"
"Ta đã nói rồi, trong quá trình truyền tống có thể sẽ xuất hiện tổn thương không thể nghịch chuyển, không phải ngươi cũng nghe rõ ràng đấy sao?" Lạc Quyền Đông lạnh lùng liếc Vạn lão đầu, hiển nhiên cũng không để hắn vào mắt, “Ta quả thật đã truyền tống đi rồi, về phần đưa đi đâu, đó không phải là chuyện mà ta có thể kiểm soát, sự cố này là ngoài ý muốn."
"Lạc Quyền Đông, ngươi dám đối xử với tiểu thư bọn ta như thế." Vạn lão đầu giận tím mặt, gọi ra mấy con cổ trùng nhanh chóng tiến lên “chào hỏi” Lạc Quyền Đông, “Ta liều mạng với ngươi!"
Lạc Quyền Đông chậm rãi giơ tay trái lên, năm đầu ngón tay liền hiện lên năm điểm sáng, tiếp theo liền có năm sợi chỉ trắng bắn nhanh ra, bao phủ Vạn lão đầu ở bên trong.
"Đây là...." Vạn lão đầu kinh hãi phát hiện mình không thể nhúc nhích, trong hư không giống như có cái gì đó đang giữ tay chân hắn lại, “Họ Lạc kia, ngươi không sợ lửa giận của đại cổ sư trong tộc bọn ta sao?"
"Dĩ nhiên là sợ rồi, đáng tiếc làm sao mà hắn biết được các ngươi chết trong tay ta chứ?" Lạc Quyền Đông cười ha hả, chỉ vào Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh: “Bọn họ mới là hung thủ thật sự, ta sẽ giết bọn họ báo thù cho các ngươi, như vậy thì các ngươi chết cũng nhắm mắt."
Nói xong, năm ngón tay trái của Lạc Quyền Đông xoay chuyển, chỉ thấy năm sợi ánh sáng trắng cũng xoay tròn theo giữa không trung, giống như đang vặn xoắn không gian.
"Chuyện này là sao?" Triệu Thanh Thanh kinh hãi nhìn thân thể của Vạn lão đầu cũng bị bóp méo theo năm đường ánh sáng trắng kia, cuối cùng tụ lại thành một quả cầu ánh sáng màu trắng.
Lạc Quyền Đông tươi cười chộp quả cầu ánh sáng vào trong lòng bàn tay, sau đó kẹp giữa hai tay, đặt trước ngực, sau khi niệm một đoạn chú ngữ rối rắm khó hiểu, hai tay dần dần khép lại, chỉ chốc lát sau quả cầu kia liền biến mất không thấy đâu.
"Quả nhiên chỉ là một người bình thường, sức mạnh có thể hút được cũng ít ỏi." Lạc Quyền Đông thở một hơi dài nhẹ nhõm, vẻ mặt không hài lòng cho lắm, nhưng ngay sau đó lại hướng mắt nhìn về phía Triệu Thanh Thanh và Hạ Thiên: “Hiện tại đến phiên các ngươi rồi, hi vọng các ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Nếu như bây giờ các ngươi quỳ xuống đất xin tha, có lẽ ta sẽ tha mạng cho các ngươi."
"Sư phụ, người này hình như cũng có chút bản lĩnh." Triệu Thanh Thanh nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: “Chú thuật của hắn sao giống bàng môn tà đạo quá."
"Hắn không hề lợi hại, cũng không phải bàng môn tà đạo gì cả." Hạ Thiên vẫn cà lơ phất phơ, “Hắn cũng không biết chú thuật gì, từ đầu tới giờ chỉ là làm mấy trò bịp bợm cỏn con mà thôi. Nhưng pháp bảo này đúng là đồ thật, coi như cũng khá thú vị."
Lạc Quyền Đông nghe Hạ Thiên nói vậy, mặt liền biến sắc, giận dữ hét lên: “Xem ra các ngươi lựa chọn đường chết rồi! Vậy thì đi chết đi!"
Những điểm sáng mang theo đường dây màu trắng bao phủ Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh kia lập tức bóp méo, Triệu Thanh Thanh nhớ tới kết quả thê thảm của lão đầu vừa nãy, trong lòng thầm lo, chủ động xuất kích lần nữa, đáng tiếc quyền cước vẫn không có hiệu quả với Lạc Quyền Đông, trực tiếp sượt qua thân thể hắn.
"Ngươi đánh không trúng ta đâu!" Lạc Quyền Đông không nhịn được chê cười, “Đừng uổng phí thời gian nữa.... A!"
Kết quả là lời còn chưa nói hết, cả người liền trực tiếp bay ra khỏi biệt thự, rơi xuống chỗ mà mọi người đều không thấy.
Hạ Thiên cười hì hì nói: “Chẳng phải ta đánh trúng rồi đấy sao."
"Sư phụ, sao ngươi đánh trúng hắn thế?" Triệu Thanh Thanh vẫn hơi mơ hồ, “Còn ta lại không thể?"
"Ta đã nói rồi, chỉ cần dùng sức là có thể đánh trúng." Hạ Thiên thản nhiên trả lời, “Chính hắn cũng nói, pháp bảo kia cần phải hút lấy sức mạnh của người khác mới có thể tồn tại. Vậy chỉ cần dùng thêm chút sức không phải là có thể đột phá hạn chế của pháp bảo rồi sao."
Thật sự đơn giản như vậy ư? Triệu Thanh Thanh nghi ngờ, thầm nghĩ: Trên thế giới liệu có mấy người có sức mạnh khủng khiếp như ngươi chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận