Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2071. Đan đạo

"Mới vừa rồi là ngươi đá bay Tiền Mẫn Mẫn?" Ninh Nhụy Nhụy hỏi.
"Đúng rồi, chính là ta." Người kia khẽ cười nói, lộ ra một hàm răng vàng: "Người cải tạo cơ thể nàng cũng chính là ta. Mặc dù nữ nhân đấy ngu xuẩn, nhưng vận khí tốt hơn ta một chút, để một đống thuốc cho nàng ta lựa chọn, thế mà không có ăn sai, lấy được năng lực có thể chậm rãi khép lại vết thương."
Ninh Nhụy Nhụy có chút cảnh giác mà hỏi: "Vậy ngươi lại là ai?"
"Cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề chính." Người kia từ trên một tảng đá lớn bên bờ sông nhảy xuống, vẻ mặt hưng phấn nói: "Ta tên là Viên Văn Ngạn, một nhà khảo cổ học, trước đó rất nổi danh, các ngươi chắc đã nghe nói qua đúng không?"
Hạ Thiên lập tức trả lời: "Chưa nghe nói qua, cũng không hứng thú nghe nói."
"Viên Văn Ngạn?" Ninh Nhụy Nhụy thầm đọc tên này một lần, sau đó có chút chần chờ nói: "Hình như ta có nghe nói ở đâu đó, có phải ngươi là người ở thành phố Quế không?"
"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có người biết tên của ta, tới ôm một chút." Người kia kích động đến mức vỗ tay liên tục, xông lên muốn ôm Ninh Nhụy Nhụy, lại bị Hạ Thiên một cước đạp bay.
Hạ Thiên lười biếng nói: "Tên ngu ngốc ngươi muốn chết đúng không, dám phi lễ với bạn gái của ta."
"Ai nha, hiểu lầm rồi, ta chỉ là quá kích động." Người kia vội vàng từ dưới đất bò dậy, vỗ vỗ tro bụi trên người, "Tám mươi năm, cuối cùng cũng gặp được một người biết tên của ta."
"Tiểu muội chân dài, cô thật sự nhận biết con khỉ xấu xí đó sao?" Hạ Thiên quay sang hỏi Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy lắc đầu: "Không biết, chỉ là ta có nghe nói tới, đại khái là thời kì dân quốc, thành phố Quế chúng ta xuất hiện một tên trộm mộ nổi tiếng tên là Viên Văn Ngạn, sau này lại không có tin tức, nghe nói là bị bắn chết."
"Ta không có bị bắn chết nha." Viên Văn Ngạn vô cùng kích động nói: "Ta cũng không phải kẻ trộm mộ, ta chỉ là làm khảo cổ, thuận tiện lấy chút kinh phí mà thôi."
"Chuyện ngươi là ai, trước đó đến tột cùng là kẻ trộm mộ hay nhà khảo cổ học thì ta đều không cảm thấy hứng thú." Ninh Nhụy Nhụy đánh giá người này từ trên xuống dưới, "Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc ngươi gọi chúng ta lại là muốn làm gì?"
Trong mắt Viên Văn Ngạn lộ ra một tia thất vọng, qua vài giây sau thì lại cười nói "Chuyện là như thế này, phía dưới đáy sông này còn có tầng không gian khác, nơi đó có đan dược chồng chất như núi. Nhưng cửa vào rất nhỏ, trước mắt chỉ có ta mới có thể đi vào, nhưng ta ở lại đây đã hơn tám mươi năm, thực sự muốn đi ngoài xem một chút, các ngươi có thể giúp ta sao? Ta có thể đưa một ít đan dược cho các ngươi, để các ngươi đắc đạo thành tiên, cả hai có thể suy tính một chút."
Ninh Nhụy Nhụy cảm giác người này nói năng có chút lộn xộn, nhưng nàng vẫn hiểu được ý đại khái, chỉ là nàng căn bản không nghĩ tới chuyện này: "Không cần, ta không có hứng thú với đan dược gì đó."
Viên Văn Ngạn ngây ngẩn cả người, ngạc nhiên nói: "Không ngờ trên đời còn có người không có hứng thú với đan dược! Đây là tình huống gì vậy, tất cả những người mà ta gặp trước đó, chỉ cần ta nhắc tới đan dược có thể thành tiên thì bọn hắn đều ước gì có thể bán mạng cho ta."
"Vậy chắc ngươi không nghe được cuộc đối thoại giữa ta và Tiền Mẫn Mẫn rồi." Ninh Nhụy Nhụy lạnh nhạt nói: "Ta đã là người tu tiên, cho nên không cần đan dược gì đó của ngươi. Lại nói, những thứ đan dược kia chắc chắn là có vấn đề không nhỏ, nhìn dáng vẻ của ngươi và Tiền Mẫn Mẫn là biết ngay."
"Ngươi là người tu tiên?" Viên Văn Ngạn gãi gãi cái đầu lông xù của mình, lại cau mày đi vài vòng, liên tục lẩm bẩm: "Không thể nào! Tất cả đan dược trên đời này đều nằm ở dưới đáy sông, sao ngươi có thể tu thành tiên được chứ, đây là chuyện không có khả năng! "
Ninh Nhụy Nhụy âm thầm lắc đầu, người này thoạt nhìn đã điên khùng rồi, vì thế lại nói: "Tu tiên cũng không nhất định phải dựa vào đan dược, vẫn còn có những phương pháp khác."
"Tiểu muội chân dài à, chúng ta không cần để ý tới con khỉ ngu si này đâu." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Không bằng đi tìm một chỗ đánh một giấc trước, trời đã sắp tối rồi."
"Không đúng! Tu tiên chỉ có một đường đan đạo, lúc trước chính miệng lão đạo sĩ phái Nội Đan kia đã nói với ta." Ánh mắt của Viên Văn Ngạn khi thì mê mang, khi thì kiên định: "Chẳng lẽ hắn đã lừa gạt ta? Không đúng, hắn không có khả năng gạt ta, như vậy chính là các ngươi lừa gạt ta! Dám gạt ta, đi chết đi!"
Nói xong, Viên Văn Ngạn bỗng nhiên nhào về phía Ninh Nhụy Nhụy, chẳng những tốc độ cực nhanh, hơn nữa góc độ cực kỳ xảo trá, giống như một tia chớp lướt tới.
Phanh!
Một tiếng động to lớn vang lên, chỉ thấy một đạo tàn ảnh bay ngược ra ngoài rồi nặng nề nện xuống đất.
"Con khỉ xấu xí nhà ngươi muốn tìm chết đúng không hả!" Hạ Thiên khó chịu trừng mắt nhìn Viên Văn Ngạn, "Cả gan dám ra tay với nữ nhân của ta."
"Ta không phải là con khỉ, lại mắng ta là con khỉ lần nữa, có tin ta xé nát ngươi ra hay không!" Hai tay Viên Văn Ngạn đột nhiên lộ ra móng vuốt bén nhọn như loài mèo.
Hạ Thiên bĩu môi: "Không tin."
"Ta muốn làm thịt ngươi!" Viên Văn Ngạn lập tức nhào về phía Hạ Thiên.
"Nếu đã làm con khỉ, vậy ngươi tốt nhất làm một con khỉ cho tốt." Hình bóng Hạ Thiên lóe lên sau đó đã xuất hiện sau lưng Viên Văn Ngạn, tiện tay đâm cho hắn một châm, lười biếng nói: "Cho dù ngươi không phải con khỉ, vậy thì cũng là một tên có trí thông minh thấp, giống nhau cả mà thôi."
Viên Văn Ngạn "Phốc" một tiếng rơi xuống đất, trong ánh mắt đã không còn sắc thái của nhân loại, hắn nhìn khắp nơi như một con khỉ, tiếp theo tay chân chạm đất, vừa bò vừa nhảy trốn thoát vô ảnh vô tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận