Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2406: Cấp bậc tiếp đón

Mộc Hàm liếc nhìn vẻ mặt Hạ Lãnh, liền biết hắn chắc chắn đã trải qua việc gì, nàng lập tức hỏi: “Ngươi muốn nói gì cứ việc nói, ở đây đều là người đáng tin cậy.”
“Lúc ngươi hôn mê trong miệng không ngừng nói chuyện hoang đường, chỉ là chúng ta đều nghe không hiểu gì.”
Mị Nhi bổ sung, “Rốt cuộc ngươi đã mơ thấy gì?”
Thế là Hạ Lãnh nói hết mọi chuyện trong mộng ra: “Chính là như vậy, đáng lẽ ngắn như vậy tại sao lại ngủ mất ba ngày ba đêm.”
“Đây không phải trọng điểm.”
Mộc Hàm hơi nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ lượng tin tức trong lời nói của Hạ Lãnh: “Ý của ngươi là, tên tiểu hòa thượng kia sở dĩ biến mất là vì hắn vi phạm quy tắc của liên minh tu tiên, rồi bị áp giải vào thiên lao?”
“Hẳn là vậy.” Hạ Lãnh cũng đoán thế.
Mị Nhi có chút không hiểu: “Sao liên minh tu tiên lại chọn người như vậy làm đại diện cho sứ giả tiếp đón nhỉ?”
“Việc này ta thật sự có chút đoán được.”
Mộc Hàm chậm rãi nói ra ý nghĩ của nàng: “Mị Nhi, hẳn là ngươi còn nhớ cơ thể hòa thượng kia sau khi hóa thành tro tàn, những tia sáng xanh kia liền bay vào trong thân thể của Lãnh nhi, ta nghĩ đây chính là lý do.”
Mị Nhi vẫn không hiểu: “Ta muốn hỏi chính là cái này, tại sao những tia sáng đó lại chọn Lãnh nhi?”
“Cái này ta cũng không rõ ràng.”
Mộc Hàm cười khổ lắc đầu, “Bây giờ ta biết quá ít tin tức, không thể đoán ra chân tướng là gì.”
Mị Nhi nhớ tới một việc, nhắc nhở: “Đúng rồi, không phải hòa thượng kia còn sót lại không ít vật phẩm sao, chi bằng đưa cho Lãnh nhi xem thử, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
“Ta đã cất những vật kia rồi.” Tiêu Tú Nhi lập tức mang tới một bao đồ, lấy mấy thứ kia đưa cho Mộc Hàm và Mị Nhi.
Mộc Hàm sờ đầu Tiêu Tú Nhi: “Đưa cho công tử nhà ngươi là được.”
“A.”
Tiêu Tú Nhi sững sờ gật gật đầu, chuyển cho Hạ Lãnh: “Công tử, cho.”
Hạ Lãnh lật bao đồ đó, phát hiện bên trong chỉ có năm thứ: Một thanh kiếm gỗ to bằng ngón tay cái, một khối ngọc bài ghi thân phận sứ giả tiếp đón, một danh sách có chút xưa cũ, một cái bút lông sói cùng với một vài quyển sách không tên.
“Những thứ kia đều hạ cấm chú, hơn nữa dùng ngôn ngữ chúng ta không biết, cho nên mới không thể phá giải.”
Mộc Hàm nói với Hạ Lãnh: “Ngươi thử xem có thể mở ra được không.”
Hạ Lãnh nhíu mày, có chút chần chừ cầm khối ngọc bài kia, chỉ thấy nó nhanh chóng sáng lên, trên đó khắc tên Phạm Thanh Liên, nhưng ngọc bài nhanh chóng đổi thành tên và thông tin của Hạ Lãnh.
“Quả nhiên chỉ có ngươi mới có thể sử dụng.”
Mị Nhi dáng vẻ hiểu rõ, lại nói: “Ngươi thử xem có thể lật bản danh sách kia hay không?”
Hạ Lãnh không chần chờ, đưa tay lật bản danh sách kia, quả nhiên không tốn sức chút nào liền lật được.
Trên danh sách ghi chi chít tên và vào các thông tin, nhưng có cái được đánh dấu, có cái được vẽ xiên xẹo.
Hạ Lãnh nhìn lướt qua, rất nhanh liền tìm được tên của Khổng Thanh Tùng trên danh sách, có điều tên của hắn đã sớm bị Thanh Liên hòa thượng vẽ lên một cái xiên, xem ra ngay từ lúc bắt đầu tên Thanh Liên hòa thượng kia đã không coi trọng Khổng Thanh Tùng.
“A?”
Tiêu Tú Nhi bỗng dưng chỉ vào một chỗ, kinh ngạc kêu lên, “Trên danh sách hình như có tên của Tiểu Linh Nhi.”
Tiêu Tú Nhi vừa nói vậy, lập tức khiến đám người nhao nhao nhìn về phía vị trí nàng chỉ, thật sự thấy được tên của Phong Thiên Linh, còn có một vài thông tin của nàng, có mấy thứ đặc biệt làm cho người khác chú ý.
“Phong Thiên Linh, nữ, mười ba tuổi, tộc nhân của Vân Châu ở Tiên Vân đại lục, gia tộc Vân Phong…”
“Căn cốt: Phong Linh căn, Thể chất: Phong Hậu Linh Khu.”
“Cấp bậc tiếp đón: Ất thượng.”
“......” Hạ Lãnh trả lời rồi liếc mắt nhìn Khổng Thanh Tùng, căn cốt một là Thủy Linh căn, thể chất là thừa kế của Vũ Sư, cấp bậc tiếp đón là bính hạ.
“Tiểu Linh Nhi, chuyện gì thế?”
Tiêu Tú Nhi lôi kéo Phong Thiên Linh, nhỏ giọng hỏi: “Sao tên hòa thượng kia lại biết ngươi.”
Mị Nhi có chút kỳ quái nói: “Đầu óc của hòa thượng kia có vấn đề gì hả?”
“Ất Thượng thì không tiếp đón, nhất định phải lãng phí thời gian vào Khổng Thanh Tùng?”
Phong Thiên Linh đầu đầy dấu chấm hỏi, thấy mọi người đều nhìn nàng, không khỏi thẹn thùng lắc đầu: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, ta vốn không quen hòa thượng kia.”
Hạ Lãnh hồi tưởng lại, hình như Thanh Liên hòa thượng chưa từng đánh tới Phong Thiên Linh.
“Dù thế nào thì bây giờ cũng phải lựa chọn.”
Mộc Hàm nhìn Hạ Lãnh, vô cùng chăm chú hỏi: “Ngươi thật sự tính làm sứ giả tiếp đón sao?”
“Sao lại không làm?”
Hạ Lãnh đã quyết định rồi, “Dì Mộc, ta biết các ngươi lo lắng cho ta, cũng đang lập mưu đối phó với liên minh tu tiên.”
“Bây giờ vừa vặn có con đường tiếp xúc với bọn hắn, tại sao phải từ chối?”
Mị Nhi khuyên bảo: “Loại chuyện này không phải việc một đứa trẻ như ngươi có thể làm, để người lớn chúng ta xử lý là được.”
“Không quan trọng lớn hay bé, ta là người của địa cầu, bây giờ cũng là người của Tiên Vân đại lục, còn là con trai của Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên.”
Hạ Lãnh vẻ mặt kiên định, không sợ hãi chút nào nói: “Sự tình rơi trúng ta, thì ta không có đạo lý nào phải lùi bước, dù cho bây giờ ta còn không biết nên làm cái gì, làm như thế nào, nhưng mà ta nhất định sẽ đi.”
“Ngươi đúng là có tính cách giống hệt mẹ ngươi, vô cùng cá tính.”
Mộc Hàm cảm thán một tiếng, “Ngươi có chủ kiến của mình là tốt, nhưng việc này cần được mẹ ngươi và đảo Thần Tiên đồng ý đã.”
Mị Nhi thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Cũng giống tính cách kia của cha hắn, một khi đã quyết định liền không ai có thể kéo được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận