Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4326: Phệ Hồn Trùng

“Hạ đạo huynh, ngươi cũng đừng nói giỡn. Ngươi không nhìn thấy tiểu hòa thượng sắp bị ngươi dọa sợ tè ra quần rồi sao?”
Dạ Mộng Bạch mỉm cười vỗ vai Hạ Thiên, sau đó nói với Hạ Vô Kỵ: “Ngươi không cần sợ. Ngươi cũng họ Hạ, nói không chừng trăm ngàn năm trước các ngươi có cùng nguồn gốc thì sao?”
“Ta và hắn không có khả năng có cùng nguồn gốc.” Hạ Thiên trực tiếp phủ nhận. Hạ Vô Kỵ cũng từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, lập tức giải thích: “Tiểu tăng và Hạ thí chủ chưa từng gặp mặt, cũng chẳng có ân oán gì. Nếu tiểu tăng thật sự đã làm gì với Hạ thí chủ hai vạn năm sau thì phần nhân quả đó cũng nên giải quyết vào hai vạn năm sau chứ không phải vào lúc này.”
“Cho nên bây giờ ngươi mới còn sống.” Hạ Thiên nhếch miệng. Hắn đối với việc khi dễ người yếu cũng không có hứng thú quá lớn.
Trước kia, hắn xử lý đám ngu ngốc yếu hơn hắn, đơn thuần là do đám người đó trêu chọc hắn hoặc nữ nhân của hắn.
Mặc dù nhìn tiểu hòa thượng trước mắt có chút chán ghét, nhưng xác thực vẫn chưa đắc tội hắn. Huống chi, muốn giết tiểu tử này lúc nào mà chẳng được, nhưng hắn còn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này.
“Hừ, ngay cả đứa bé mà ngươi cũng khi dễ, ngươi đúng là người xấu.” Khúc Yên Nhiên nhìn Hạ Thiên, cảm thấy khó chịu, vô thức muốn chỉnh hắn hai câu, nhưng chính nàng cũng không biết tại sao.
Dạ Mộng Bạch khoát tay: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa. Chúng ta nên bàn chuyện chính đi.”
“Chuyện chính gì?” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Đương nhiên là tìm lối thoát khỏi phế tích này rồi.” Dạ Mộng Bạch có chút kỳ quái nhìn Hạ Thiên: “Hạ đạo huynh, ngươi không phải muốn ở lại đây luôn chứ?”
Hạ Thiên đương nhiên không muốn ở lại đây, thậm chí không phải vào thời điểm này.
“Dạ đại ca, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì thì cứ nói thẳng, chúng ta nghe theo ngươi.” Khúc Yên Nhiên hiển nhiên có hảo cảm với Dạ Mộng Bạch, gần như ủng hộ hắn vô điều kiện.
Kim Mộc Phong vô thức nhìn Hạ Thiên một chút, sau đó gật đầu: “Đúng là chúng ta nên thương lượng làm sao để rời khỏi chỗ này.”
“Tuy nhiên, nơi này rốt cuộc là nơi nào, làm thế nào để ra ngoài, chúng ta hoàn toàn không có manh mối.” Hạ Vô Kỵ vẫn hợp tay thành hình chữ thập, có chút lo lắng nói.
“Nơi này nhất định không phải Chân Tiên giới, nhưng rất có thể là một tàn khư do một vị Chân Tiên nào đó lưu lại.”
Dạ Mộng Bạch chậm rãi giải thích: “Địa hình phức tạp thì không nói, hơn nữa còn ẩn chứa nguy hiểm, giống như độc đằng đã đâm Kim đạo hữu bị thương cũng có rất nhiều. Thậm chí có khả năng còn có ma vật. Cho nên, nơi này tuyệt đối không thể ở lâu.” Không đợi người khác hỏi tiếp, hắn đã tiện tay chỉ vào Hạ Thiên: “Vừa rồi, khi ta gặp được Hạ đạo huynh, từ trong miệng của hắn biết được liên minh tu tiên thật sự tồn tại. Hơn nữa còn ở rất gần đây, cho nên bên trong tàn khư rất có thể có trận pháp truyền tống sang bên đó.”
Cuối cùng, hắn nói: “Đầu tiên, điều chúng ta cần làm chính là tìm cho bằng được trận pháp truyền tống, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Kim Mộc Phong nghi ngờ hỏi: ‘Trước kia ta chỉ nghe sư tổ của ta nói qua, nhưng từ xưa đến nay, chỗ của chúng ta chưa từng có ai đến liên minh tu tiên cả.”
Hạ Vô Kỵ suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định: “Hẳn là có. Bằng không, lời đồn đó từ đâu mà có?”
“Ta lại cảm thấy hắn đang bịa chuyện.” Khúc Yên Nhiên có chút hoài nghi nhìn Hạ Thiên: “Ai biết hắn nói thật hay giả. Nói không chừng là mồi nhử tà ma phái ra, dẫn chúng ta rơi vào cạm bẫy.”
Hạ Thiên có chút khó chịu nói: “Này, nếu ngươi muốn ăn đòn thì có thể nói thẳng, ta tuyệt đối có thể thỏa mãn ngươi.”
“Ngươi mới muốn ăn đòn đấy.” Khúc Yên Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Ta hoài nghi ngươi, tại sao… A!”
Lời còn chưa nói hết, nàng ta đã bị Hạ Thiên đánh cho một bạt tai.
“Co dãn cũng không tệ lắm.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Đây được xem là ưu điểm duy nhất của ngươi. Tướng mạo chỉ có thể nói là tạm được, dáng người so với vợ dự bị của ta vẫn còn kém một chút.”
“Ngươi, ngươi… đồ khốn kiếp.”
Khúc Yên Nhiên tức đến mức gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, rút kiếm muốn đâm tới Hạ Thiên: “Ta muốn giết ngươi.”
Dạ Mộng Bạch tiến lên một bước ấn cổ tay của nàng lại, sau đó gỡ kiếm trên tay của nàng xuống: “Yên Nhiên, đừng nên làm loạn.”
“Hắn, hắn đánh ta đấy.”
Khúc Yên Nhiên có chút ủy khuất: “Dạ đại ca, ngươi còn giúp hắn, ta… ta… về sau ta không để ý đến ngươi nữa.”
“Ngươi hiểu lầm Hạ đạo huynh rồi.” Dạ Mộng Bạch thở dài, sau đó tiện tay chỉ xuống đất: “Ngươi nhìn đó là cái gì?”
Khúc Yên Nhiên sửng sốt, thuận theo hướng Dạ Mộng Bạch chỉ mà nhìn sang, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một con côn trùng vỏ đen to bằng móng tay đang nằm.
“Phệ Hồn Trùng.”
Kim Mộc Phong bị dọa đến lùi lại mấy bước. Lúc trước, hắn bị con côn trùng này cắn, thiếu chút nữa mất mạng: “Cái này, cái này… chẳng lẽ nơi này cũng có Phệ Hồn Trùng?”
“Hẳn vừa rồi chúng ta xuyên qua Hắc Hồn Mộc Tùng Lâm, nó đã dính vào váy của Yên Nhiên.” Dạ Mộng Bạch thở dài, có chút sợ hãi nói: “Khi đó, lực chú ý của chúng ta đều nằm trên người Kim đạo hữu, cũng không để ý đến nó, khiến cho nó ẩn nấp đến tận bây giờ. Nếu không phải Hạ đạo hữu ra tay, hậu quả khó mà lường được.”
Gương mặt xinh đẹp của Khúc Yên Nhiên trắng bệch. Nàng đã từng chứng kiến sự lợi hại của con côn trùng đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận