Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2299. Ứng Văn Sơn

Vô duyên vô cớ bị người ta ngăn cản, khẳng định là không phải chuyện vui gì, mà vô duyên vô cớ bị người ta đâm một nhát dao, chuyện đó quả thực là quá xui xẻo.
Có điều, Hạ Thiên lại không cảm thấy xui xẻo chút nào, bởi vì một nhát dao của thanh niên kia cũng không có xuyên vào người hắn.
Thanh niên ngăn cản Hạ Thiên và A Cửu bất ngờ phát hiện, dao găm của hắn đang cắm vào cổ tay của chính hắn, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên biểu lộ gì.
"Ngươi không đau sao?" A Cửu kỳ quái nhìn nam thanh niên này một cái, thuận miệng hỏi.
"A Cửu tiểu thư, bọn ta chỉ là nhận ủy thác của người khác, xin đừng làm khó dễ bọn ta." Thanh niên liếc Hạ Thiên một cái, sau đó mặt không chút cảm xúc lấy dao găm trên cổ tay mình xuống, máu rất nhanh liền ngừng lại, vết thương cũng khép lại rất nhanh.
Hạ Thiên khó chịu, nói: "Kẻ ngu ngốc nhà ngươi đừng có tự tìm đường chết, ta muốn trở về phòng ngủ với Cửu nha đầu, không rảnh nói chuyện với các ngươi."
"Vị tiên sinh này, chủ thuê bọn ta chỉ là muốn mời A Cửu tiểu thư tới ôn chuyện cũ, cũng không có liên quan gì đến ngươi." Thanh niên dữ tợn trừng Hạ Thiên một cái, lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi vẫn cứ ngang ngược cản trở, đừng trách ta không khách khí với ngươi."
A Cửu cảm thấy có chút buồn cười, vậy mà còn có người lỗ mãng hơn cả Hạ Thiên, xem ra người quen kia nhất định là không biết tí gì về nàng, nếu không thì, hẳn là phải biết đến sự tồn tại của Hạ Thiên, tuyệt đối sẽ không để người của mình làm ra hành động thiếu khôn ngoan như vậy.
"Kẻ ngu ngốc." Hạ Thiên lắc đầu một cái, chẳng muốn lãng phí thời gian quý báu với tên này, duỗi tay nắm lấy cổ áo của đối phương, tùy ý ném một cái, vứt hắn vào trong thùng rác không tái chế cách khách sạn không xa.
Mấy người khác còn chưa kịp phản ứng, liền đi theo gót chân của thanh niên trước mặt, cùng nhau bay vào trong thùng rác, chờ bị xử lý.
A Cửu quay đầu lại liếc nhìn một cái, hơi nghi hoặc, nói: "Tên vừa rồi hình như có chút cổ quái."
"Một tên đần mà thôi, có cái gì mà cổ quái." Hạ Thiên phản bác nói.
"Đối với chàng mà nói, khẳng định là không thấy cổ quái, bởi vì chàng chính là tên cổ quái nhất thiên hạ." A Cửu trừng Hạ Thiên, không vui nói: "Nhưng mà vừa nãy, lẽ nào chàng không phát hiện vết thương trên người tên đó lại có thể tự lành sao?"
"Chuyện này có gì mà lạ đâu, ta cũng làm được nè." Vẻ mặt của Hạ Thiên trịnh trọng, "Cửu nha đầu, bây giờ nàng cũng có thể làm được, chỉ cần nàng tẩy tủy thì đều có thể làm được."
A Cửu sững sờ: "Vậy ý của chàng là tên vừa rồi đã tẩy tủy?"
“Không đời nào.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Trên đời này, người có thể tẩy tủy chỉ có một mình ta, mà ta thì không đời nào tẩy tủy cho một nam nhân."
A Cửu tức giận mắng: "Vậy chàng nói chi vậy, nói nãy giờ, chàng cũng không biết gì."
Hạ Thiên nói: "Ta biết mà."
"Biết thì cứ nói, đừng có nói nhảm nữa." A Cửu trừng mắt Hạ Thiên, "Ta muốn biết mấy người kia là ai, tại sao vết thương có thể tự lành, chàng đừng có vòng vo tam quốc với ta, nếu không thì tối hôm nay chàng tự ngủ một mình đi."
"Bọn họ chưa bị tẩy tủy, chỉ là từ nhỏ ngâm qua nước thuốc." Hạ Thiên ra vẻ phản bác, "Vết thương bình thường thì có thể tự lành, nếu như ra tay nặng hơn một chút, là trực tiếp chết."
Vừa nói lời này ra, A Cửu chợt nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên hơi sầu lo.
"Cửu nha đầu, nàng không cần lo lắng, những tên đần này hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của nàng." Hạ Thiên đưa tay ôm sát người A Cửu lại, cười hì hì nói: "Với lại không phải còn có ta sao, có ta ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không có chuyện gì."
A Cửu hơi ghét bỏ, đẩy Hạ Thiên ra: "Cách xa ta một chút."
Tuy là nói như vậy, nhưng A Cửu vẫn mặc cho Hạ Thiên ôm nàng.
Hai người vừa mới mở cửa phòng, thình lình phát hiện có nam nhân xa lạ ngồi ở bên cạnh phòng trà, vẻ mặt tươi cười nhìn Hạ Thiên và A Cửu.
"Hai vị cũng thật là phu thê tình thâm, A Cửu, từ lúc nào mà ngươi có chồng vậy, sao lại không nói với ta một tiếng nào?" Nam nhân xa lạ rót một bình trà, đang tinh tế nhâm nhi trà, thấy cửa mở, bèn cười ha hả nói một câu.
"Ngươi là ai?" A Cửu nhìn này nam nhân xa lạ, thấy không hề quen biết, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Nam nhân xa lạ hơi thất vọng lắc đầu: "A Cửu, ngươi nói như vậy làm trái tim của ta đau lắm đó. Chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã cơ mà, lẽ nào nhanh như vậy ngươi đã quên rồi ư?"
"Thật xin lỗi, ta không quen biết ngươi." A Cửu lạnh giọng nói: "Hiện tại mời ngươi ra ngoài cho."
Hạ Thiên không vui nói: "Cửu nha đầu, hay là cứ trực tiếp ném hắn ra ngoài là được."
A Cửu nhỏ giọng nói với Hạ Thiên: "Chàng đừng ngắt lời, trước hết coi thử hắn giở trò gì."
"Nào, mọi người đừng kích động, uống trà trước đã." Nam nhân xa lạ chợt đứng lên, làm một cái thủ thế “mời ngồi” về phía Hạ Thiên và A Cửu, "Ta quả thật là có chút việc tìm ngươi để thương lượng, lẽ nào ngươi không muốn tìm cha mẹ của mình sao?"
A Cửu nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Xem ra không nói thân phận của ta cho ngươi, ngươi không thể nào yên tâm trò chuyện." Nam nhân xa lạ chỉ chỉ bản thân, cười cười tự giới thiệu mình: "Ta tên là Ứng Văn Sơn, có một tỷ tỷ tên Ứng Hiểu Nguyệt, cơ mà quan hệ không tốt cho lắm. Khi còn bé, chúng ta đều bị lừa bán, nhưng ta được tìm trở về, còn nàng thì không. Sau đó qua khoảng mười mấy năm, nàng trở về nhận thân.”
“À, đây cũng đã là chuyện cũ năm xưa. Điều mà ta muốn nói là, trước đây ta bị lừa bán, sống mấy tháng ở trong một cô nhi viện, A Cửu ngươi khi đó cũng ở đấy. Lẽ nào ngươi không nhớ sao?"
A Cửu lắc đầu: "Không nhớ, bởi vì ta chưa từng sống ở cô nhi viện, ta lớn lên ở âm Y môn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận