Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1761. Tranh thủ chị ta không ở nhà để bắt nạt ta

"Đàm Uy, tình hình thế nào rồi? Được rồi, được, chúng ta đang ăn cơm, ngươi đến đây đi, mọi người đều ở đây, Hạ Thiên, Thuần Thuần và Tiểu Đông đều ở đây, vừa khéo tụ tập cùng nhau, đúng vậy... Chỗ này là chỗ cũ." Thạch Trường Canh cúp điện thoại rồi nhìn về phía Hạ Thiên: “Đàm Uy đang đi ra từ đồn cảnh sát, hắn sẽ đến đây ngay lập tức.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mới bắt đầu mang thức ăn lên. Có điều thức ăn ở nơi đây được mang lên khá đặc biệt, hoặc là không mang lên, hoặc sẽ đưa lên đưa lên cùng một lúc. Còn không phải sao, những món ăn Thạch Thuần vừa mới gọi, bây giờ đều đã được bưng tới, trong nháy mắt toàn bộ bàn ăn đã bị lấp đầy.
Vẫn còn một số món vẫn chưa có chỗ đặt xuống.
"Ai, những món còn lại mười phút sau hãy mang lên, ta ăn trước một chút đã." Thạch Thuần nói một câu, sau đó không một chút khách khí bắt đầu ăn lấy ăn để.
Có lẽ là do thực lực vừa mới được tăng lên, bây giờ nhu cầu cấp bách của Thạch Thuần là cần bổ sung một chút năng lượng, nàng ăn rất nhanh, đồng thời còn lôi kéo Hạ Thiên cùng một chỗ, nếu những người khác quen với Hạ Thiên thấy được cảnh đó, bọn họ sẽ cảm thấy hiện tại hai người này rất giống với hạ Thiên và Liễu Mộng trước kia, chỉ có điều bây giờ Liễu Mộng đã đổi thành Thạch Thuần mà thôi
Mười phút sau.
Đàm Uy đến nơi, mà nhân viên phục vụ cũng đang mang thức ăn lên một lần nữa. Nhân viên phục vụ nhìn đĩa trống không trên bàn mà trợn mắt há hốc mồm, mới có một lúc trôi qua mà đã ăn xong rồi sao?
“Thùng cơm.” Vân Tiểu Đông bĩu môi.
“Anh rể, Tiểu Đông mắng ngươi kìa!” Thạch Thuần lập tức mách lẻo.
“Rõ ràng là ta đang nói ngươi!” Vân Tiểu Đông lập tức nói.
“Nhưng ta cũng ăn nhiều giống như anh rể, nếu ngươi mắng ta thì chính là đang mắng anh rể.” Thạch Thuần cười, sau đó cuối cùng mới đứng lên chào hỏi Đàm Uy: “Anh Đại Uy, có vẻ như anh lại đẹp trai hơn rồi.”
“Thuần Thuần, ngươi cũng ngày càng xinh đẹp nha.” Đàm Uy cười ha ha.
“Đó là đương nhiên rồi, Thuần Thuần ta chính là sẽ ngày càng xinh đẹp hơn.” Thạch Thuần không khiêm tốn một chút nào.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng đang dọn những đĩa không trên bàn đi, sau đó trên bàn lại đầy món ăn mới, coi như đã mang lên đủ.
“Anh Đại Uy, tới, uống chút rượu nào.” Thạch Thuần rót rượu cho Đàm Uy, nàng và Đàm Uy cũng quen nhau, quan hệ không tệ lắm, nguyên nhân rất đơn giản. Những năm này, Đàm Uy thường xuyên tặng đồ cho nàng.
Cũng không có cách nào khác, Đàm Uy khó có thể trực tiếp tặng đồ cho Vân Thanh, hơn nữa bản thân Vân Thanh cũng không thiếu tiền, cho nên hắn chỉ có thể đưa cho Thạch Thuần, đặc biệt là khi Thạch Thuần còn nhỏ, chỉ số búp bê Đàm Uy tặng cho nàng đã có thể chất đầy cả một gian phòng.
“Ừm, anh Đại Uy, cơm lam này là cho ngươi. Ba, ngươi cũng ăn một ít đi. Tiểu Đông, ngươi cũng ăn chút cơm đi. Còn lại là của ta và anh rể. Anh rể ăn nhiều hơn nên cho ngươi bốn cái, ta ba cái.” Thạch Thuần chia mười ống cơm lam, mà Tiểu Đông muốn nói rằng Thạch Thuần là thùng cơm. Làm gì có nữ nhân nào có thể ăn nhiều giống như Thạch Thuần vậy, hơn nữa dáng người còn có thể đẹp như thế chứ?
Thật sự phi lý!
“Anh rể, nhiều năm không gặp, ta kính ngươi một ly trước.” Đàm Uy cầm ly rượu đứng lên: “Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, ta uống trước. Anh rể, ngươi cứ tùy ý uống.”
Đàm Uy nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu.
Hạ Thiên thực sự là tùy ý, hắn uống hết rượu trong ly, mà Thạch Thuần cũng lập tức rót đầy cho hắn, có thể nói là phục vụ chu đáo.
“Đàm thúc, rốt cuộc kẻ muốn giết ta là ai vậy?” Lúc này, Vân Tiểu Đồng mới mở miệng hỏi: “Lúc đó ta không nhìn rõ dáng vẻ của hắn.”
“Bây giờ ở chỗ ta chỉ có tên của người kia, cảnh sát đang điều tra địa chỉ của hắn, nghe nói ở đó đã tìm thấy một số bức ảnh theo dõi ngươi. Nhìn qua có vẻ như hắn thực sự là người thầm mến ngươi.” Đàm Uy mở miệng nói ra: “Hắn tên là Vạn Bình, một cái tên rất phổ biến, nhìn qua thì hắn hình như không phải người địa phương, nhưng hắn chắc đã chuyển đến thành phố Mộc Dương từ rất lâu rồi.”
“Hay là ta tới kiểm tra một chút.” Hạ Thiên lấy điện thoại di động ra rồi gửi tin nhắn WeChat cho Bé ngoan, để cho Bé ngoan điều tra một chút tư liệu.
“Đàm Uy, cảnh sát bên kia sẽ điều tra, nhưng chính chúng ta cũng phải tự điều tra. Ở thành phố Mộc Dương này, có người dám ra tay với Tiểu Đông. Đây là một sự khiêu khích đối với tất cả chúng ta, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua chuyện đó được.” Thạch Trường Canh chậm rãi nói: “Từ đầu đến cuối ta vẫn không tin rằng người kia thực sự chỉ vì thầm mến Tiểu Đông mà ra tay. Chúng ta phải tìm cách bới móc mọi chuyện sau lưng hắn.”
“Ba, thật ra, ta nghĩ chuyện đấy chính là Tiểu Đông gặp phải tên có bệnh thần kinh thôi. Nếu như nhằm vào chị ấy, vậy thì ta mới gặp rắc rối. Ta vừa xinh đẹp vừa dễ thương như vậy, rõ ràng mới là mục tiêu mới đúng chứ?” Thạch Thuần cười hì hì: “Thật ra ta rất muốn có người tới tìm ta gây phiền phức, như thế thì chơi mới vui hơn, hiện tại cũng không có người đánh nhau với ta.”
“Thuần Thuần, ngươi rất muốn đánh nhau sao? Ta có thể đánh nhau với ngươi.” Hạ Thiên nói rất chân thành.
“Ta mới không thèm đánh.” Thạch Thuần bĩu môi: “Ta đánh không lại ngươi, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị ngươi bắt nạt.”
Thạch Thuần chớp chớp mắt, lại nói: “Anh rể, ngươi không thể thừa dịp chị ta không có ở đây mà bắt nạt ta, còn nữa, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm vợ của ngươi. Ngươi không thể quá vội vàng, nếu quá vội vàng thì sẽ không tìm thấy một người vợ tốt, qua mấy năm nữa ta sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Đàm Uy bên cạnh đã sững sờ khi nghe nói như thế, sau đó hắn vô thức nhìn về phía Thạch Trường Canh.
Thạch Trường Canh đáp lại bằng một nụ cười khổ, hắn đối với chuyện này cũng không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận