Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3859: Cái này cũng được sao?

Ninh Nhụy Nhụy từ chối: “Ta không có hứng thú với câu cá. Bọn họ là bạn của ta, tốt nhất ngươi nên thả bọn họ ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo đối với ngươi.”
“Mỹ nữ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Nữ nhân áo tơi lắc đầu bất đắc dĩ: “Bọn họ tự nguyện ngồi xuống, lại tự nguyện cầm lấy cần câu, ta không hề ép buộc bọn họ. Ngươi có thể mang bọn họ đi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, bà ta dừng lại vài giây, ánh mắt khiêu khích nhìn Ninh Nhụy Nhụy: “Nếu như ngươi mang đi được.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Ninh Nhụy Nhụy không phải Hạ Thiên, cũng không phải người một hai câu khiêu khích đã nhiệt huyết xông lên tận đầu, ngược lại càng thêm tỉnh táo: “Làm như thế đối với ngươi có chỗ tốt gì?”
Nữ nhân áo tơi nghe xong, ánh mắt trở nên sắc bén như dao, có chút uy hiếp: “Ngươi biết điều này đối với ngươi không có chỗ tốt. Nếu không muốn cả đời ở lại đây, bây giờ ngươi đi còn kịp.”
“Ta đương nhiên muốn đi, nhưng cũng muốn dẫn bạn của ta cùng đi.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không sợ uy hiếp, đáp thẳng lại: “Mặc kệ ngươi muốn làm gì, đánh chủ ý vào bạn của ta, đó chính là tự tìm đường chết.”
“Chỉ dựa vào ngươi?”
Nữ nhân áo tơi cười nhạo một tiếng, có chút không thú vị lắc đầu: “Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi đừng nên tự rước lấy nhục.”
Ninh Nhụy Nhụy thản nhiên nói: ‘Ta thật sự muốn nhìn xem có phải đánh bại ngươi thì bọn họ sẽ không sao không.”
“Ai biết được, có lẽ vậy.”
Nữ nhân áo tơi trả lời rất thờ ơ, theo kiểu sao cũng được, nhưng thái độ lại cực kỳ khinh miệt, hiển nhiên không tin Ninh Nhụy Nhụy có thực lực này.
Ninh Nhụy Nhụy cũng không khách sáo, đạp xuống dưới một cái, cả người tăng tốc vọt đến trước người nữ nhân áo tơi, chộp một chưởng vào lồng ngực của bà ta.
“Tốc độ cũng không tệ lắm.”
Nữ nhân áo tơi có chút tán thưởng gật đầu, chờ chưởng phong chạm đến góc áo của bà ta, bà ta mới né tránh.
Khi bà ta di chuyển, cơ thể giống như nước, liên tiếp gợn sóng.
Một thoáng chớp mắt, người đã không thấy đâu.
“Sao?”
Trong lòng Ninh Nhụy Nhụy không khỏi có chút kinh ngạc, bỗng nhiên bất động, đồng thời cũng cảm giác được dường như có thứ gì đó đang bay đến từ bên trái, cơ thể ý thức tránh sang một bên.
Bốp.
Chỉ thấy một giọt nước lớn bằng ngón chân cái nổ tung giữa trời, tóe lên vô số bọt nước.
Uy lực của bọt nước cực lớn. Mỗi một giọt giống như viên đạn. Nếu không phải Ninh Nhụy Nhụy tránh được kịp thời, nàng đã bị đánh xuyên thành mấy cái lỗ trên người rồi.
“Không ngờ ngươi lại tránh được, đúng là không tệ.”
Nữ nhân áo tới đứng bình tĩnh trên mặt hồ không gợn sóng, giống như giẫm lên trên một tấm gương, thái độ khá hài lòng.
Ninh Nhụy Nhụy cau chặt lông mày, cảm giác thực lực nữ nhân này rất có thể cao hơn nàng.
Ít nhất cho đến trước mắt, nàng còn chưa chạm vào được góc áo của đối phương, nhưng vừa rồi đối phương thiếu chút nữa đã giết chết nàng.
“Ngươi còn muốn tiếp tục nữa không?”
Nữ nhân áo tơi cười nhạt, đưa tay bốc lên mười mấy giọt nước trên mặt hồ: “Ngươi có thể tiếp nhận được mấy giọt, nhưng ngươi có thể nhanh được bao nhiêu. Toàn bộ cái hồ này đều làm việc cho ta.”
Ninh Nhụy Nhụy cũng không phải người gặp chuyện không thuận liền trốn tránh. Nàng vừa lúc lại là người thích vượt khó tiến lên, sau đó chiến thắng tất cả gian nan hiểm trở.
“Lại đến.”
Lần này, Ninh Nhụy Nhụy vòng quanh hồ, tùy thời tìm kiếm sơ hở của nữ nhân áo tơi.
Nàng thử lao thẳng đến mặt nước, nhưng lại bị nữ nhân áo tơi đưa tay đánh ra một màn nước ngăn cản nàng.
Mấy lần như thế, Ninh Nhụy Nhụy không cách nào xuống được hồ.
“Hắc hắc, lại công cốc nữa rồi.”
Nữ nhân áo tơi lắc đầu, chỉ khoát tay, mười giọt nước kích xạ về phía Ninh Nhụy Nhụy.
“Không thử một chút làm sao biết có được hay không.”
Ninh Nhụy Nhụy đột nhiên dừng lại, thân hình vặn vẹo, đổi sang một hướng khác tránh được những giọt nước này.
“Ngươi có thể tránh được mấy lần?”
Nữ nhân áo tơi vẫn không hốt hoảng, hai tay không ngừng vung lên bọt nước, thái độ rất nhàn nhã, thoải mái, giống như đang đùa nghịch Ninh Nhụy Nhụy.
Ninh Nhụy Nhụy cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, tình huống sẽ rất không ổn. Nàng vẫn không thể nào đến gần được nữ nhân đó chứ đừng nói chi tạo thành uy hiếp mang tính thực chất gì cho bà ta.
Tuy nhiên, không phải là nàng không có thu hoạch.
Ít nhất nàng biết được một việc, nữ nhân kia dựa vào hồ trước mắt, hoặc có thể nói chân chính lợi hại chính là cái hồ này mà không phải nữ nhân áo tơi.
Chỉ cần nghĩ cách gạt bà ta ra khỏi mặt hồ, muốn bắt bà ta trên cơ bản dễ như trở bàn tay.
Đến lúc phải dùng Lưu Vân Thiết Nhận rồi.
Ninh Nhụy Nhụy cho tay vào ngực, lấy ra kiếm hoàn, thân hình vẫn di chuyển nhanh chóng tìm thời cơ phù hợp để ra tay.
“Đừng lãng phí thời gian nữa.”
Nữ nhân áo tơi thoáng không được kiên nhẫn, hai tay hợp thành hình chữ thập, chỉ thấy mặt hồ bỗng nhiên lóe lên hơn mười cột nước lớn bằng cánh tay phun về phía Ninh Nhụy Nhụy chẳng khác nào súng máy.
“A!”
Ninh Nhụy Nhụy không kịp tránh, cơ thể bị đánh một cái, lập tức phát ra tiếng rên, cơ thể cũng rơi xuống mặt hồ.
Lần này, nữ nhân áo tơi cũng không triệu ra màn nước, khóe miệng hơi câu lên, biểu hiện khinh bỉ nhìn Ninh Nhụy Nhụy rơi xuống mặt hồ.
“Đến lúc rồi.”
Ninh Nhụy Nhụy rót linh khí vào trong kiếm hoàn.
Vù.
Chỉ thấy một áng mây xuyên không mà đi.
Không đợi nữ nhân áo tơi lấy lại tinh thần, đã bị đám mây chém thành hai nửa.
Ninh Nhụy Nhụy cuồng hỉ trong lòng. Lưu Vân Thiết nhận quả nhiên là thần khí, đúng là có hiệu quả.
Bành.
Một giây sau, cơ thể nữ nhân áo tơi tan thành một vũng nước, hòa cùng một thể với mặt hồ.
“Cái này cũng được sao?”
Ninh Nhụy Nhụy không khỏi kinh ngạc, đứng im tại chỗ.
Chỉ một thoáng do dự, một màn nước dâng lên kéo nàng vào trong hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận