Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3172: Cảm giác không giống

“Nhị sư phụ, ông có gì thì cứ nói thẳng, còn chơi trò bí hiểm với ta.”
Hạ Thiên nhìn Ngải Luân, bất mãn nói.
Ngải Luân mỉm cười nói: “Không phải chơi trò bí hiểm, ta cũng không xác định chuyện gì sẽ phát sinh, nhưng chỉ cần ngươi không ra tay, có ta ở đây, những người khác hoàn toàn không gây thương tổn được cho nàng.”
“Ông cứ như vậy mà khẳng định ta sẽ gây phiền phức cho bà ta?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi.
“Không xác định.” Ngải Luân lạnh nhạt nói: “Cho nên ta mới cần ngươi đồng ý với ta trước.”
Y Tiểu Âm cũng cảm thấy Ngải Luân nhất định đã biết điều gì đó, nhưng nếu ông không muốn nhắc đến, Hạ Thiên cũng sẽ không để ý. Nàng tất nhiên cũng không cần thiết phải truy vấn quá nhiều.
“Người đằng trước là Cổ Thần bà bà?” Lương Diệu Trúc bỗng nhiên chỉ về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao nhìn bà ấy không giống lúc trước cho lắm?”
Mọi người đưa mắt nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một nữ nhân trẻ tuổi, đứng cách bọn họ khoảng năm trăm mét, đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Đúng, chính là bà ấy.” Ngải Luân đáp.
Y Tiểu Âm nói: “Trẻ quá.”
Hạ Thiên từ xa nhìn Cổ Thần bà bà, sau đó nói với Ngải Luân: “Nhị sư phụ, ta biết ông tại sao lại muốn ta cứu bà ấy rồi.”
“Biết thì tốt, không cần phải nói ra.” Ngải Luân khoát tay, đi trước: “Không phải nói sẽ chờ trước tế đàn sao, tại sao nàng lại đến đây?”
“Có khách quý đến, đương nhiên là phải nghênh đón rồi.” Cổ Thần bà bà lúc này nhìn chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trạng thái cơ thể cũng ở vào trạng thái tuổi trẻ, gương mặt còn nở nụ cười nhàn nhạt.
Đi đằng sau, Lương Diệu Trúc một lần nữa nhịn không được, liền nói: “Nhìn sao cũng không giống người lúc trước, không phải bề ngoài không giống mà là cảm giác không giống.”
“Y tiểu thư không phải đã nói rồi sao, quá trẻ.” Hồ Hóa Vũ giải thích.
“Không đúng, không chỉ là quá trẻ.” Lương Diệu Trúc lắc đầu: “Điều này thì ta nhìn ra được, nhưng tại sao ta lại cảm thấy tính cách cũng thay đổi.”
Hồ Hóa Vũ mỉm cười nói: “Ngươi không chung đụng với Cổ Thần bà bà, làm sao ngươi biết tính cách của bà ấy như thế nào?”
“Dù sao cũng là không giống.” Lương Diệu Trúc vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình: “Ngươi nói bà ấy có phải cùng một người hay không?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Bà ấy có phải hay không cũng chẳng liên quan đến ta, thế có liên quan gì đến ngươi?”
“Ngươi.” Lương Diệu Trúc tức giận đến miệng cũng sai lệch.
“Vừa rồi thật ngại quá, sức khỏe của ta xảy ra vấn đề, không thể không tạm thời để mọi người ở trúc lâu.” Cổ Thần bà bà thấy đám người Hạ Thiên và Y Tiểu Âm đến gần, lập tức thành khẩn xin lỗi: “Để phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn, ta đã nhờ Ngải Luân đi đón mọi người.”
Hạ Thiên nói: “Ban đầu, tâm trạng của ta thật sự khó chịu, muốn đánh ngươi một trận, nhưng ai bảo ngươi là nhị sư nương của ta chứ, lần này xem như bỏ qua.”
“Không sao, chúng ta đi thăm bệnh nhân trước đi.” Y Tiểu Âm cũng không để trong lòng, chỉ thúc giục: “Chúng ta đến là để chữa bệnh cho người.”
Cổ Thần bà bà gật đầu, chậm rãi đi trước dẫn đường: “Bệnh nhân đang ở trên tế đàn, các ngươi đi theo ta, đừng lộn xộn, nếu không sẽ phát động một số cơ quan nguy hiểm đến tính mạng.”
Đi được một lúc, tầm mắt bỗng nhiên trở nên trống trải.
Đằng trước đích thật có một tế đàn hình lục giác rất lớn, cao khoảng hơn ba mươi mét, có sáu cầu thang thông lên đỉnh.
Tế đàn nhìn hơi cũ, bên trên mọc đầy dây leo và rêu.
Cầu thang cũng bị tàn phá, trông giống như bị đao kiếm chém qua.
Một đoàn người dưới sự dẫn dắt của Cổ Thần bà bà, chậm rãi bước lên cầu thang.
“Sao?” Y Tiểu Âm đột nhiên cảm thấy hơi sợ, nói khẽ: “Áp bách từ hồ nước hẳn phát ra từ nơi này.”
“Tế đàn này không chỉ là bộ phận lộ ra khỏi mặt nước.” Ngải Luân giải thích: “Nó hướng xuống, hẳn là thẳng đến đáy hồ, thậm chí chỗ càng sâu hơn. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán của ta. Ta cũng không biết hồ này sâu bao nhiêu. Trước kia ta cũng đã từng lặn xuống, nhưng chỉ hơn năm trăm mét đã không chịu nổi uy áp.”
Lương Diệu Trúc mở to mắt: “Chuyện này có chút biến thái, người bình thường không mang theo dưỡng khí, làm sao có thể lặn sâu như vậy?”
“Người bình thường hoàn toàn không vào được nơi này.” Hồ Hóa Vũ cười khổ một tiếng: “Ngay cả ta cũng gánh không nổi uy áp đó chứ đừng nói chi lặn xuống Nguyệt Tương hồ.”
“Lặn không được không phải rất bình thường sao?” Hạ Thiên tùy ý nói: “Hồ này nói không chừng thông đến dị giới, cho nên uy áp của nó mới mạnh như thế.”
Ngải Luân kinh ngạc hỏi: “Ngươi biết?”
“Không biết.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng hẳn đúng tám chín phần.”
Ngải Luân trừng mắt với hắn một cái, không thèm để ý hắn nữa.
“Bệnh nhân trên tế đàn là người Thiên Trúc sao?” Y Tiểu Âm đi đằng trước, gần như song song với Cổ Thần bà bà, nhịn không được liền mở miệng hỏi.
Ánh mắt Cổ Thần bà bà sâu như nước, thản nhiên đáp lại: “Là Hồ Tiểu Thúy nói với ngươi?”
“Đúng.” Y Tiểu Âm gật đầu, nói sơ qua một lần những chuyện mà Hồ lão thái thái đã nói, đương nhiên nàng không nhắc đến chuyện liên quan đến ân oán giữa cổ tộc, Cổ Thần bà bà và cổ trùng.
“Bà ấy nói cũng không ít.” Biểu hiện Cổ Thần bà bà vẫn lạnh nhạt, nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn không ít: “Tuy nhiên, thật ra có một số việc bà ấy không hiểu cho lắm. Bên trong cơ thể người kia không có cổ trùng, cũng chẳng có liên quan gì đến cổ tộc. Ông ta cũng không phải người Thiên Trúc, thậm chí ngay cả người cũng không phải.”
Y Tiểu Âm nghe xong, ngược lại kinh ngạc không thôi, vội hỏi: “Vậy rốt cuộc ông ta là ai, tại sao lại…”
“Không vội.” Cổ Thần bà bà đưa tay ngăn lại Y Tiểu Âm hỏi thăm: “Chúng ta cứ đến đó nhìn xem, xem xong rồi lại nói.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận