Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3320: Ta không có rảnh, ta rất bận!

“Hạ Thiên?”
Biểu hiện gia chủ Tiêu gia có chút thận trọng, trong lòng tràn ngập nghi hoặc: “Quân Trạch và Hạ Thiên bắn đại bác cũng không đến, tại sao lại…”
Tiêu Quân Tiện do dự một chút, sau đó đáp: “Việc này chỉ sợ có liên quan đến tổ chức mà Tam đệ sáng lập.”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi mau nói cặn kẽ hơn một chút.” Tiêu gia chủ lập tức cảm nhận được sự kỳ quặc bên trong, nghiêm nghị quát hỏi.
“Gần đây tổ chức của tam đệ thường hay lùng bắt những nhà khoa học đỉnh tiêm trong từng lĩnh vực, trong đó có một số người hình như dự định về nước.” Tiêu Quân Tiện cẩn thận tìm từ, chậm rãi giải thích: “Có thể bọn họ đã làm quá, cho nên dẫn đến trong nước bất mãn, vì thế đã phái người điều tra.”
“Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?” Tiêu gia chủ nghe xong liền cau mày: “Nói nhảm một hồi, thế trọng điểm của ngươi là gì? Điều này có liên quan gì đến Hạ Thiên, đồng thời cũng có liên quan gì đến Quân Trạch?”
“Chính quyền trong nước không tiện ra mặt. Bọn họ đã ủy thác cho Y Tiểu Âm điều tra việc này.” Tiêu Quân Tiện giật mình, vội giải thích rõ quan hệ bên trong: “Y Tiểu Âm là nữ nhân của Hạ Thiên, cho nên Hạ Thiên đến cũng là chuyện rất bình thường. Còn vì sao tam đệ lại xung đột với Hạ Thiên, chuyện này còn chưa được làm rõ.”
Tiêu gia chủ im lặng không nói.
Tiêu Quân Tiện nhìn mặt mà nói chuyện, cắn răng thử dò xét: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho tam đệ. Mặc kệ Hạ Thiên lợi hại bao nhiêu, hắn dám giết tam đệ, con nhất định sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”
“Có phải ngươi cảm thấy mình rất dũng cảm hay không?” Mặt Tiêu gia chủ không thay đổi nhìn con trai trưởng của mình, người cầm lái Tiêu gia tương lai, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc: “Ngươi báo thù? Ngươi lấy cái gì mà báo thù? Quân Trạch là kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp của Tiêu gia chúng ta, mười sáu tuổi đã đạt đến cảnh giới Tông sư. Hai mươi tuổi đã đột phá Trúc Cơ thành công. Năm ngoái, dưới sự trợ giúp của Tử Khí Đan, nó đã chạm đến cánh cửa Kết Đan Kỳ, trở thành người có cảnh giới cao nhất bên ngoài bí cảnh Tiêu gia chúng ta.”
“Ngay cả nó cũng chết trong tay Hạ Thiên, ngươi lấy cái gì mà báo thù?” Tiêu gia chủ lạnh giọng hỏi ngược lại: “Sao hả?”
Mồ hôi Tiêu Quân Tiện rơi như mưa, không nghĩ đến ông ta biểu đạt tình thâm huynh đệ lại dẫn đến phản ứng lớn đến như vậy.
Tuy nhiên, ông ta cũng không phải bị sợ đến choáng váng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lập tức đưa ra một ý kiến: “Nếu như vậy, chúng ta sẽ dẫn Hạ Thiên đến bí cảnh. Ở đó là sân nhà của Tiêu gia chúng ta, có vô số cao nhân tu tiên tọa trấn. Hạ Thiên chắc chắn sẽ phải chết.”
“Danh ngạch bí cảnh có hạn, mỗi một vị trí đều trân quý vô cùng, ngươi cảm thấy bỏ ai để ai thì được?” Tiêu gia chủ lạnh lùng hỏi.
“Cái này…” Con ngươi Tiêu Quân Tiện đảo một vòng, rất nhanh đã có đối sách: “Thật ra cha không cần lo lắng vấn đề này. Hạ Thiên cũng không cần danh ngạch, chỉ cần cho hắn một lý do hắn phải đến bí cảnh là được, tự hắn sẽ giải quyết.”
Tiêu gia chủ hứng thú hỏi: “Ngươi giải thích kỹ hơn đi.”
“Không biết cha có nhớ bí cảnh Quy Khư của Viên gia ẩn tàng không?” Tiêu Quân Tiện chậm rãi giải thích: “Lúc đó, Hạ Thiên đã cưỡng ép xâm nhập, còn mang theo một người.”
“Bí cảnh rách nát của Viên gia kia cũng xứng so sánh với bí cảnh Thiên Cung?” Tiêu gia chủ hừ lạnh, nói tiếp: “Việc này giao cho ngươi xử lý. Nhớ kỹ, trước khi bí cảnh mở ra, bất kỳ người nào cũng không được trêu chọc Hạ Thiên. Ta cũng không muốn Tiêu gia trở thành Lý gia thứ hai.”
“Vâng.” Tiêu Quân Tiện gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút xem thường, chỉ là ông ta không có can đảm vi phạm ý của cha ông ta.
“Còn nữa, tổ chức Thiên Mệnh không cần thiết tồn tại.” Tiêu gia chủ lạnh giọng nói: “Con trai ta chết rồi, không có lý do gì những người khác lại có thể sống tốt.”
“Để con xử lý việc này.” Tiêu Quân Tiện gật đầu lần nữa.

Lạc thành, biệt thự Mai gia.
“Những người kia hẳn là người của tổ chức Thiên Mệnh.” Trong thư phòng, Mai Ngạo Tuyết giới thiệu với Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Đó là một tổ chức do một đám nhị thế tổ tài phiệt thành lập trong thời gian gần đây, tôn chỉ chính là muốn tiếp quản tiến hóa của nhân loại, để thế giới tiến vào một kỷ nguyên mới.”
“Đám ngu ngốc này đúng là rảnh đến mức không có chuyện gì để làm.” Hạ Thiên bĩu môi, khinh thường giễu cợt.
Y Tiểu Âm lại nhìn Hạ Thiên một chút, lẩm bẩm: “Ngươi còn nói người khác rảnh không có chuyện gì làm.”
“Vợ Y Y, ta không rảnh.” Hạ Thiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Y Tiểu m: “Ngày nào ta cũng phải chăm sóc mọi người, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.”
“Chăm sóc?” Y Tiểu Âm trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lập tức gạt bàn tay không an phận, vuốt ve lung tung của Hạ Thiên.
“Đám chiến sĩ mặc đồng phục kia là như thế nào?” Y Tiểu Âm nghi hoặc hỏi: “Ta thấy đó không phải là nhân mã của chính quyền nhưng với một thế lực lớn như vậy, chính quyền không quan tâm sao?”
“Bởi vì không có cách nào quan tâm.” Mai Ngạo Tuyết cười nhạt: “Ở đây là thiên đường của chủ nghĩa tư bản, tiền và phiếu bầu mới là chủ nhân của quốc gia. Đám tài phiệt có tiền, xí nghiệp bọn họ quản lý rất nhiều người, chính quyền tất nhiên phải mắt nhắm mắt mở. Có đôi khi còn giúp bọn họ lừa gạt bách tính bình dân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận