Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2917: Diễn kịch mệt mỏi quá (01)

“Nếu nàng gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ càng có động lực hơn.” Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Xử lý đối thủ nào cũng đều không đáng kể. Rất nhanh, ta sẽ cứu được nàng ra.”
A Cửu khẽ thở dài, có chút áy náy: “Nói cho cùng vẫn là lỗi của ta, liên lụy mọi người. Sớm biết như thế, ta sẽ không đi tìm thân thế, thành thật ở lại Giang Hải hoặc kinh thành thì tốt hơn.”
“Cửu nha đầu, nàng nói sai rồi.” Hạ Thiên khoát tay, không tán đồng lời nói của A Cửu: “Ngươi là nữ nhân của ta, ngươi có chuyện, là phu quân, ta đương nhiên phải ra tay. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nào nhắc đến chuyện liên lụy hay không liên lụy. Lần sau, nếu nàng còn nói như vậy nữa, ta sẽ đánh nàng đấy.”
A Cửu mở to mắt nhìn Hạ Thiên, hơi hiếu kỳ hỏi: “Thật ra, ta không thể hiểu nổi, tại sao tâm trạng của ngươi lại tốt như thế. Chẳng lẽ trước giờ ngươi không bị phá phòng?”
“Phá phòng? Phá cái gì phòng?” Hạ Thiên mờ mịt hỏi: “Cửu nha đầu, nàng nói chính là đánh nhau sao?”
“Đánh cái đầu ngươi đấy. Lúc nào cũng chỉ biết đánh nhau.” A Cửu lắc đầu bất đắc dĩ, lập tức nói với Hạ Thiên: “Được rồi, nếu ngươi đã đến, ta không nói mấy chuyện đừng cứu ta nữa. Lúc này già mồm cũng không có ý nghĩa. Nhưng ngươi nhất định phải cẩn thận, nữ nhân kia làm nhiều chuyện như vậy, nhất định là có đại âm mưu.”
“Cửu nha đầu, nàng yên tâm đi.” Hạ Thiên làm bộ giống như tính trước: “Dù sao cũng có ta ở đây, nàng ta sẽ không đả thương được mọi người đâu.”
Mặt nữ nhân váy trắng từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi đứng bên cạnh, hoàn toàn không phản ứng với lời nói của Hạ Thiên và A Cửu, chỉ nhắc nhở một câu: “Các ngươi còn hai phút.”
Hạ Thiên khó chịu lườm nữ nhân váy trắng một chút: “Đừng quấy rầy ta và Cửu nha đầu nói chuyện. Nếu không, ta đánh ngươi đấy.”
A Cửu phát hiện Hạ Thiên và nữ nhân này có một sự ăn ý kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Hạ Thiên, nàng ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Cửu nha đầu, nàng đừng gọi tên của ta, nàng phải gọi ta là phu quân.” Hạ Thiên trịnh trọng sửa lại: “Bây giờ nàng gọi nhanh lên. Gọi cho êm tai một chút, nghe xong, ta còn phải đi làm nữa.”
“Gọi ở đây sao?” A Cửu hơi do dự: “Nếu không thì thôi vậy. Chờ chúng ta rời khỏi nơi này, trở về Giang Hải, ta sẽ gọi. Ta cam đoan sẽ gọi ngươi đến phát nôn thì thôi.”
Hạ Thiên lắc đầu, dùng giọng điệu không cho từ chối: “Cửu nha đầu, ngươi không gọi, ta không có động lực.”
“Phu quân.” A Cửu hơi xấu hổ, nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Hạ Thiên chớp mắt, gương mặt toàn là sự nghi ngờ: “Cửu nha đầu, nàng gọi ta, tại sao ta lại không nghe thấy?”
“Phu quân.” A Cửu biết rõ Hạ Thiên đang giả bộ, nhưng vẫn cao giọng gọi lại một lần nữa.
“Vẫn không nghe thấy.” Hạ Thiên lại nhe răng, lắc đầu nói.
“Này, ngươi đủ rồi đấy. Ngươi rõ ràng nghe thấy mà.” A Cửu tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên: “Cho dù ta có gọi nữa, ngươi cũng giả bộ không nghe, bắt ta gọi lại lần nữa cho mà xem.”
Hạ Thiên vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng hắn biết da mặt A Cửu mỏng, dù sao cũng còn nhiều thời gian, cũng không nhất thiết phải ép nàng quá. Hắn nói: “Được rồi, Cửu nha đầu, nàng hãy ngoan ngoãn ở lại đây, ta rất nhanh có thể cứu nàng ra.”
“Tâm tình thì đã xong, ngươi không nói thêm vài câu nữa sao?” Nữ nhân váy trắng thản nhiên nói: “Còn một phút nữa.”
“Đương nhiên còn chưa nói xong, tâm tình thì nói đến bao giờ mới hết chứ.” Hạ Thiên lười biếng trả lời.
Nữ nhân váy trắng cười như không cười nhìn Hạ Thiên: “Vậy ta cho thêm các ngươi mấy phút nữa?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Không cần phải như vậy, chờ ta cứu A Cửu trở về Giang Hải, chúng ta mỗi ngày đều có thể nói chuyện.”
“Trò chơi đã có thể bắt đầu chưa?” Biểu hiện nữ nhân váy trắng trở nên lãnh đạm: “Nhớ kỹ quy tắc mà ta đã nói, tốt nhất đừng nên làm trái. Ngươi chỉ có bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu ngươi còn chưa đến Thiên Ngoại Thiên, ngươi không còn bất kỳ giá trị lợi dụng gì nữa.”
“Không cần bảy ngày.” Mặt Hạ Thiên hiện lên sự khinh thường: “Chỉ cần ba ngày, ta có thể đến đây xử lý ngươi, cứu A Cửu ra.”
“Tốt nhất là như vậy, ta đang rất mong chờ.” Nữ nhân váy trắng tuyệt không tức giận, ngược lại còn cao hứng, quay sang nhìn Bạch Tiêm Tiêm: “Tiểu cô nương, ngươi định làm như thế nào? Ở lại chỗ ta hay là đi theo Hạ Thiên?”
A Cửu lên tiếng: “Vẫn nên để Tiêm Tiêm đi theo ngươi. Tính tình của ngươi dễ xúc động, nếu bên cạnh không có người canh chừng, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Hạ Thiên bất mãn nói: “Cửu nha đầu, nàng quá xem thường phu quân của mình rồi đấy.”
“Đây không phải xem thường, mà là hiểu ngươi quá rõ.” A Cửu nhăn mũi, tức giận nói: “Y tỷ tỷ cũng thường xuyên nói với ta như thế. Cho nên, nàng không giống như những người khác, lúc nào cũng thuận theo ngươi.”
Hạ Thiên một chút cũng không đồng ý với A Cửu. Sau khi nghe A Cửu nói, hắn chỉ có một suy nghĩ: “Vợ Y Y đúng là lớn rồi không biết nghe lời.”
Bạch Tiêm Tiêm lên tiếng: “Thiên ca ca, để ta đi theo ngươi.”
“Không cần.” Hạ Thiên khoát tay nói với Bạch Tiêm Tiêm: “Nàng ở lại đây nói chuyện với Cửu nha đầu, thuận tiện canh chừng nữ nhân này, đừng để nàng ta làm loạn. Yên tâm đi, chẳng mấy chốc ta sẽ lên thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận