Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2067. Hạ Lãnh bị trục xuất

Tiền Mẫn Mẫn thấy Ninh Nhụy Nhụy và Hạ Thiên đi xa, vội vàng kêu bọn hắn lại: "Chờ một chút, chẳng lẽ các ngươi không muốn biết cách để qua sông sao?"
"Ngươi sẽ nói?" Ninh Nhụy Nhụy vừa cười vừa nói: "Cho dù ngươi sẽ nói thì ta cũng sẽ không tin tưởng. Tự ta sẽ tìm đường đi, không nhọc ngươi quan tâm."
"Chờ đã, chẳng lẽ ngươi không...... Ách!" Tiền Mẫn Mẫn còn muốn nói cái gì đó, đáng tiếc còn chưa nói hết câu thì cả người đã bay lên rồi rơi xuống sông lần nữa.
Ninh Nhụy Nhụy liếc Hạ Thiên một cái, nói: "Ngươi để ý nàng ta làm gì."
"Không phải ta làm." Hạ Thiên lắc đầu.
"Đánh đánh, không có gì ghê gớm." Ninh Nhụy Nhụy vừa cười vừa nói: "Trước đó không phải mỗi lần đánh người ngươi đều thừa nhận rất sảng khoái sao?"
Hạ Thiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu muội chân dài, lần này đúng là không phải do ta."
"Thật sự không phải ngươi sao? Vậy sẽ là ai?" Ninh Nhụy Nhụy biết Hạ Thiên chưa bao giờ nói dối, luôn xử sự theo ý mình, nếu hắn đã nói không phải do mình, như vậy khẳng định không phải là hắn làm.
Nhưng ở nơi đây, ngoại trừ mấy người nằm la liệt trên mặt đất thì chỉ còn lại nàng và Hạ Thiên, nếu như không phải Hạ Thiên ra tay, vậy thì sẽ là ai?
"Là ta!" Lúc này, một giọng nói hết sức đột ngột vang lên.
......
Tiên Vân đại lục, đảo Thần Tiên.
Trong một nhã thất nào đó, mấy vị mỹ nữ dung mạo như thiên tiên ngồi uống trà cùng nhau.
"Chắc bây giờ Hạ Lãnh đã đến Vân Châu?" Một vị mỹ nữ lãnh diễm giương mắt nhìn về phía trời xanh mây trắng xa xa, tự lẩm bẩm: "Không biết hắn như thế nào rồi?"
Mỹ nữ ngồi bên cạnh Lãnh Băng Băng có chút tiểu gia bích ngọc, nhưng cũng là cực phẩm của loại hình ấy. Bây giờ, nàng đang thành thạo rót trà cho mỗi người, đồng thời hỏi: "Lãnh tỷ, nếu ngươi lo cho lắng hắn, vì sao ngày đó còn thả hắn đi chứ?"
"Đúng thế, Hạ Lãnh mới mười hai tuổi, ngươi cũng là thật nhẫn tâm." Một mỹ nữ trưởng thành mặc cổ trang bất mãn nói: "Ở lại đảo Thần Tiên không phải tốt hơn sao, chờ tiểu phôi đản đến đây, bảo hắn dạy dỗ Hạ Lãnh, ta thấy không có người tu tiên nào lợi hại hơn hắn cả."
"Mộng Mộng, ngươi không rõ rồi." Nguyệt Thanh Nhã nói: "Mặc dù Hạ Lãnh là nhi tử của Hạ Thiên, nhưng mà thể chất của hai người lại quá khác biệt, không thích hợp đi chung một con đường. Còn nữa, dù cho Hạ Thiên là người tu tiên siêu mạnh, nhưng hắn lại không phải một lão sư tốt."
Lãnh Băng Băng liếc Liễu Mộng một cái, nói: "Ngươi thuần túy là nhớ tên lưu manh kia."
"Đúng vậy, ta nhớ hắn, cũng muốn ngủ với hắn. Chuyện kia thì có gì chứ, hắn là phu quân của ta nha." Liễu Mộng hoàn toàn không cảm thấy có gì phải ngượng ngùng, "Hinh Hinh cũng rất nhớ tiểu phôi đản đúng không? Đêm qua ngươi nằm mơ còn gọi tên tiểu phôi đản, ngay cả gối cũng......"
"Ai nha, ngươi nói bậy cái gì đấy!" Tôn Hinh Hinh đang châm trà xấu hổ không thôi, nàng lập tức ném ấm trà, vội vàng đi qua che miệng Liễu Mộng.
Liễu Mộng nghĩ tránh thoát tay của Tôn Hinh Hinh, không cẩn thận lại đụng đổ chén trà bên cạnh của Vương Tiểu Nha, đương nhiên khiến cho tiểu nha đầu không vui, thế là Vương Tiểu Nha giúp đỡ Tôn Hinh Hinh áp chế Liễu Mộng.
Liễu Mộng cảm thấy không ổn, lại kêu Liễu Vân Mạn hỗ trợ, chỉ chốc lát sau, Vân Thanh, An Khả Khả...... Toàn bộ đều cuốn vào, phòng trà đã biến thành phòng náo loạn, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Nguyệt Thanh Nhã cho Lãnh Băng Băng một ánh mắt ra hiệu, hai người chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng trà, ra đến ban công bên ngoài.
"Bên Mộc Hàm gửi tin tức tới, ba ngày trước Hạ Lãnh đã đến Ngự Tiên tông, còn tham gia khảo hạch nhập môn." Ánh mắt của Nguyệt Thanh Nhã thanh lãnh, nhàn nhạt nói: "Nhưng khi hắn đang tham gia khảo hạch lại gặp phải hai đợt sát thủ, Mộc Hàm đã biết ai an bài một đợt trong đó, một đợt khác vẫn đang điều tra."
Lãnh Băng Băng hỏi: "Hắn không có việc gì chứ?"
"Yên tâm, hắn không sao." Nguyệt Thanh Nhã giơ tay trấn an Lãnh Băng Băng một chút: "Nhưng một đợt sát thủ trong đó là do thiếu chưởng môn Ngự Tiên tông an bài, Mộc Hàm và Mị Nhi đang tính toán ra tay diệt trừ tên kia, ngươi có ý tưởng gì không?"
Lãnh Băng Băng gật đầu nói: "Vậy thì giết đi."
"Được, ta sẽ đáp lại như vậy cho Mộc Hàm." Nguyệt Thanh Nhã rất thưởng thức sự sát phạt quyết đoán của Lãnh Băng Băng. Nơi đây chính là thế giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé, nếu như vẫn còn ôm tính cách trắc ẩn như ở trên Địa Cầu, như vậy tuyệt đối không thể sống lâu được, đối với người bên cạnh cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
"Còn một việc nữa, chính là Hạ Lãnh hắn có suy nghĩ của mình, hắn không muốn ở Ngự Tiên tông." Nguyệt Thanh Nhã bổ sung thêm.
"Không ở Ngự Tiên tông?" Lãnh Băng Băng không hiểu, "Vậy hắn muốn đi chỗ nào?"
Nguyệt Thanh Nhã bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Hắn quen biết một tiểu cô nương có tông tộc bản địa ở Vân Châu, dự định đi tới nhà nàng ta nhìn xem."
"Chuyện đó......" Lãnh Băng Băng biết chắc không phải là chuyện nàng nghĩ, dù sao thì Hạ Lãnh mới mười hai tuổi, chỉ là nghĩ đến vị phụ thân phong lưu thành tính của Hạ Lãnh, nàng không khỏi có chút bận tâm.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Nguyệt Thanh Nhã giải thích: "Vân Phong gia tộc kia đúng là có chút cổ quái, ta cũng đã sớm nghĩ phái người đi điều tra, chỉ là vẫn luôn không tìm được người thích hợp, nói không chừng Hạ Lãnh có thể phát huy tác dụng."
Lãnh Băng Băng gật đầu, biết Nguyệt Thanh Nhã vì sao muốn nói việc đấy riêng với nàng. Đối với đứa nhỏ Hạ Lãnh này, người làm mẫu thân như nàng thật ra càng hiểu biết hơn.
"Nếu đó là quyết định của chính hắn, vậy cứ làm như thế đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận