Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2813: Nhất định là ta sắp chết rồi

“Ngươi đã dung hợp Hỏa Mạch thần kiếm vào kiếm của mình sao?” Tròng mắt đám người Tiêu Thính Vũ như muốn rớt ra.
Kiếm Cửu Minh cũng kinh thán không thôi, hét lên: “Bên trong thần kiếm là hỏa khí ngàn năm, tại sao lại có thể bị hóa giải một cách dễ dàng như thế?”
“Nếu ngươi có được tu vi Độ Kiếp Kỳ, ngươi cũng có thể làm được.” Thiết Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, nét mặt biến ảo chập chờn, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khi Cố Hàm Sương còn ở trái đất, nàng chỉ là một tu tiên giả bình thường. Mặc dù thiên phú kiếm đạo của nàng rất cao, nhưng trở ngại tu vi, kiếm thuật của nàng cũng không tiến bộ quá lớn. Cho đến khi nàng gặp được Hạ Thiên, tu vi không ngừng tăng lên, kiếm thuật cũng đạt đến hóa cảnh. Về sau, khi mọi người đến Tiên Vân đại lục, gặp được Cơ nữ hoàng, được nữ hoàng trọng điểm dạy dỗ, bồi dưỡng, cộng thêm mấy môn kiếm pháp thượng thừa của Phiếu Miểu Tiên Môn, rốt cuộc kiếm thuật của nàng đã đại thành.
“Các ngươi ai là Hỏa sứ?” Cố Hàm Sương cầm ngang trường kiếm trước người, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người, hàn khí và hỏa khí trên thân kiếm giao nhau, giống như ngọn lửa băng quỷ dị, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Có người không khỏi khinh miệt hừ một tiếng: “Ngươi cho rằng chúng ta sẽ nói sao?”
Vèo!
Cố Hàm Sương cũng lười nói nhảm, một kiếm đâm qua, hàn khí âm u chém người kia thành một tòa băng điêu, bên dưới băng điêu lại có ngọn lửa màu u lam dâng lên, đốt cháy da thịt, xương cốt, thậm chí cả thần hồn. Người kia không khỏi phát ra tiếng kêu thảm, nhưng không cách nào tiêu trừ sự thống khổ, càng không có cách nào thoát khỏi.
Chiêu này dọa sợ những người còn lại, ánh mắt bọn họ đều toát lên sự kinh hoàng. Nghiêm chỉnh mà nói, bọn họ không sợ chết, nhưng sợ những tình huống sống không bằng chết.
“Không nói cũng không sao, vừa lúc ta cũng lười lãng phí thời gian.” Cố Hàm Sương cũng không có ý định dây dưa, lạnh nhạt nói.
“Ta nói, ta nói.” Quả nhiên có người sợ, lập tức quăng kiếm quỳ xuống: “Tiêu Thính Vũ chính là Hỏa sứ.”
“Đúng, chính hắn ta biến chúng ta thành giáo chúng.”
“Cũng là hắn ta nghĩ ra kế hoạch mưu đoạt Hỏa Mạch thần kiếm.”
“….”
Đã có người dẫn đầu, không bao lâu sau, người quăng kiếm càng lúc càng nhiều. Một đám người quỳ bên trong đại đường,
“Được rồi.” Tiêu Thính Vũ không ném kiếm trong tay, chỉ tra nó vào vỏ, lạnh lùng nhìn Cố Hàm Sương và Kiều Tiểu Kiều: “Các ngươi thắng, nhưng Thánh giáo phục sinh là thiên mệnh, thế không thể đỡ. Mặc dù ta bại nhưng đồng đạo của ta nhất định có thể thành công. Lão tổ chắc chắn sẽ trở về. Lúc đó, Tiên Vân đại lục sẽ cháy lên phong hỏa Thánh giáo ta.”
“Hắn ta đang định tự vận, mau ngăn hắn ta lại.” Kiều Tiểu Kiều lập tức cảm thấy có chút không ổn, vội hô một tiếng với Cố Hàm Sương.
Đáng tiếc vẫn muộn. Gần như cùng một lúc Cố Hàm Sương xuất kiếm, toàn thân Tiêu Thính Vũ dấy lên một luồng yêu hỏa, trong chớp mắt nuốt sạch hết cả người.
“Lửa này quá yếu, không tương xứng với truyền thuyết.” Cố Hàm Sương lẩm bẩm.
Trong kiếm khách phản bội có người lên tiếng giải thích: “Bởi vì Tiêu Thính Vũ chỉ là thế thân cho Hỏa sứ chuyển thế mà thôi, thực lực mười không còn một, cho nên hắn ta mới có ý định tranh đoạt Hỏa Mạch thần kiếm, dùng hỏa khí ngàn năm bên trong để thức tỉnh tu vi đã bị phong cấm.”
Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương kiểm tra lại những người này, xác thực không phát hiện đại lão ẩn tàng. Hai người phế đi toàn bộ tu vi của những người còn lại, tránh trong thời khắc cuối cùng xuất hiện tình huống lật xe.
Về phần Kiếm Cửu Minh và Thiết Thanh Phong, cùng với một số việc vặt, Kiều Tiểu Kiều và Cố Hàm Sương cũng lười quan tâm, quyết định lưu lại cho Võ Cửu, để hắn ta dùng thân phận khâm sai ở lại Thanh Kiếm Châu giải quyết cho tốt hậu quả.
Hai người áp giải một đám yêu nhân Ma giáo cùng với thiếu nữ trở về Lam Kinh.

Trên trái đất, Triệu gia.
Hạ Thiên đang đi chơi với Bạch Tiêm Tiêm được hai ngày thì bị một cuộc điện thoại của Triệu Thanh Thanh gọi về Kinh thành.
Cũng không phải Triệu Thanh Thanh ghen tuông với Bạch Tiêm Tiêm, mà Tửu Nhi đột nhiên phát bệnh, đang hấp hối. Các bác sĩ đều thúc thủ vô sách, nàng đành phải gọi Hạ Thiên quay về.
Trong phòng Triệu Thanh Thanh, Triệu Tửu Nhi trước giờ hoạt bát vui vẻ lại yếu ớt nằm trên giường, cả người gầy đi trông thấy, trên người còn phủ đầy những vệt đen đỏ giao nhau.
“Hôm qua ta cùng với con bé ra ngoài chơi một ngày, cũng không thấy có điều gì bất thường. Chiều nay, con bé đi học về thì biến thành như vậy.” Triệu Thanh Thanh lo lắng nói với Hạ Thiên: “Ta đã cho người giữ lại lão sư của lớp và bạn học để tra hỏi. Đáng tiếc vẫn không có bất kỳ đầu mối nào.”
Triệu Tửu Nhi mở mắt nhìn Hạ Thiên: “Tên xấu xa, có phải ta sẽ chết hay không?”
“Mặc dù ngươi là một đứa bé phiền phức, khiến cho người ta phải chán ghét, nhưng có ta ở đây, ngươi không chết được đâu.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu, sau đó lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm lên người Triệu Tửu Nhi.
Triệu Tửu Nhi nghe xong, nước mắt rơi xuống: “Ta nhất định sắp chết rồi. Trước kia, ta sợ nhất là bị chích. Bây giờ ngươi đâm ta mấy lần, ta lại không thấy sợ, cũng không thấy đau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận