Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3929: Nhìn thấy bổn tiên, tại sao không bái?

Nếu quả thật như vậy, điều này nói rõ mảnh vỡ này không phải mảnh vỡ ý chí trái đất mà là một mảnh vỡ ý chí của một thế giới không biết.
Về phần mảnh vỡ này làm thế nào đến trái đất, làm sao rơi và tay đám người kia, hắn hoàn toàn không biết rõ, cũng không có ý định làm rõ.
Điều duy nhất khiến Hạ Thiên hiếu kỳ ngay lúc này chính là mảnh vỡ đó rốt cuộc làm được cái gì, nhưng khẳng định không sử dụng để phi thăng thành tiên như Tiết Vạn Tinh đã nói.
Vừa lúc để ông ta thí nghiệm xem nó có chiêu trò gì.
“Ồ, cơ thể của ta…”
Tiết Vạn Tinh chợt phát hiện có chút không ổn, cơ thể của ông ta bị huyết vụ nhiễm vào, bắt đầu hòa tan: “A, tại sao lại thế này? Vì sao cơ thể của ta lại bị hòa tan?”
“Cơ thể của ngươi chẳng những hòa tan, đầu của ngươi sẽ còn nổ tung.” Hạ Thiên hờ hững đáp lại một câu.
“Không thể nào, ta muốn phi thăng thành tiên, tại sao lại chết?”
Lúc này, Tiết Vạn Tinh mới kinh hoảng la lên: “Chẳng lẽ hắn ta lừa ta? Không thể nào, không có lý nào lại như thế. Tiên nhân báo mộng không có khả năng có sai lầm, nhất định vừa rồi tiểu tử ngươi lén lút làm…A!”
Phốc.
Một tiếng giòn vang, đầu Tiết Vạn Tinh thật sự nổ tung, cơ thể không đầu ngã xuống đất.
Băng Vạn Phách không khỏi mờ mịt, lập tức hỏi Hạ Thiên: “Ngươi, ngươi đã làm gì ông ta?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Ta chẳng làm cái gì cả.”
“Vậy ông ta chết như thế nào?” Băng Vạn Phách hỏi.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, thuận miệng nói: “Ai bảo ông ta chết?”
“Đầu bị nổ tung, chẳng lẽ không chết?” Băng Vạn Phách hỏi lại.
Bà vừa mới nói xong, chưa đến vài giây, chỉ thấy thi thể không đầu chậm rãi bò dậy.
Huyết vụ sền sệt như tương bắt đầu thu hồi lại từng sợi một, mang theo không khí, thậm chí là linh khí trên người Băng Vạn Phách và Hạ Thiên, sau đó tập trung vào lỗ hổng trên đầu Tiết Vạn Tinh, ngưng kết ra một cái đầu mới.
Vù.
Cái đầu mới hít một hơi thật sâu, sau đó reo lên: “Thì ra đây chính là cảm giác thành tiên. Quả nhiên không giống như bình thường. Toàn bộ thế giới đều không giống nhau, không khí lại thơm ngọt như thế.”
“Hai người các ngươi nhìn thấy bổn tiên, tại sao lại không bái?”
Lúc này, cơ thể Tiết Vạn Tinh lơ lửng giữa không trung, lông mày che giấu thiên uy, vừa mới lên tiếng đã sinh ra áp lực khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
“Cái này…” Băng Vạn Phách thiếu chút nữa không chống đỡ nổi, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Tu vi Tiết Vạn Tinh như thế nào, bà biết rất rõ, cũng chỉ mạnh hơn bà một chút mà thôi.
Nhưng tại sao lại có thể chỉ dựa vào một câu lại khiến bà sinh ra sợ hãi, đến mức không cách nào khống chế được cơ thể của mình?
Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này có lẽ chỉ có một khả năng.
“Không thể nào.”
Băng Vạn Phách thật sự không cách nào tiếp thu được khả năng đó. Nếu thành tiên đơn giản như vậy, đám tu tiên giả ở trái đất kiên trì khổ tu thời gian dài đằng đẵng sẽ trở thành chuyện cười lớn đến cỡ nào.
Hạ Thiên vẫn thái độ hờ hững như cũ: “Ngươi xong chưa?”
Tiết Vạn Tinh nhếch miệng cười một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên mà nói: “Ngươi bất kính với tiên nhân ta, ngươi thật sự rất đáng chết. Ta sẽ bắt con kiến cỏ ngươi trước, thử thần thông tiên nhân của ta một chút.”
“Chết đi.”
Tiết Vạn Tinh khẽ quát một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay, chỉ thấy một sợi tơ máu bắn tung tóe ra ngoài.
Hạ Thiên lập tức né tránh, thiếu chút nữa tránh không kịp.
Tơ máu kia sượt qua góc áo của hắn, giống như mũi tên đâm vào mặt đất, một giây sau băng tán thành một chùm huyết vụ.
“Để ta xem ngươi có thể tránh mấy lần.”
Tiết Vạn Tinh nhe răng cười không thôi. Sau đó vung tay lên, sương đỏ trong lòng bàn tay hóa thành vô số vụn châm giống như mưa to màu đỏ, bất luận giữa không trung hay là mặt đất, tất cả đều trải rộng châm cước tinh mịn.
“A!”
Băng Vạn Phách không cách nào trốn tránh, bị mấy trăm châm nhỏ màu đỏ ghim trúng, đau đến kêu la thảm thiết.
“Ha ha ha, ngươi trúng Vụ Huyết Thần Châm của ta, chưa đến mấy phút, toàn thân của ngươi sẽ nát rữa mà chết.”
Tiết Vạn Tinh nhìn thấy tình huống này, không thể nhịn được cười: “Băng sư muội, từ bỏ giãy dụa đi. Sau khi ngươi chết, linh hồn của ngươi sẽ bị ta hấp thu, trở thành sức mạnh của bổn tiên.”
Băng Vạn Phách thật sự muốn mắng chửi người nhưng còn chưa kịp há miệng, người đau đến hôn mê bất tỉnh.
“Hạ Thiên, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.”
Tiết Vạn Tinh nhìn thấy Hạ Thiên vẫn còn đang di chuyển né tránh, không khỏi cười lạnh: “Khinh công của ngươi cho dù tốt cũng vô dụng thôi. Ngươi có bao nhiêu linh khí có thể chống đỡ chứ? Còn ta đã là tiên nhân, có thể sử dụng linh hồn người chuyển hóa chu thiên, linh khí sẽ liên tục không ngừng.”
“Ngu ngốc.”
Hạ Thiên nhếch miệng, sau đó ngừng lại, nhẹ vung tay lên, đánh lui đám châm màu đỏ.
“Nói đến dùng châm, ngươi làm đồ tôn của đồ tôn của đồ tôn… của một vạn lần đồ tôn ta cũng không xứng.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, giữa ngón tay sáng lên Định Hải Thần Châm.
“Hừ, loại ngân châm bình thường của ngươi làm sao đánh đồng với Vụ Huyết Thần Châm của ta.”
Ánh mắt Tiết Vạn Tinh hiện lên sự khinh thường, song chưởng hợp lại, càng nhiều huyết vụ từ đỉnh đầu ông ta tràn ra ngoài, hóa thành huyết châm vô tận, trút xuống Hạ Thiên như mưa.
Hạ Thiên đang định phản ứng, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên. Hắn cảm nhận được giữa không trung vô tận dường như có một sức mạnh không biết đang chăm chú nhìn hắn.
Đó là một sự uy nghiêm vô tận. Tồn tại đó hắn chưa từng cảm nhận qua, khiến cho toàn thân trên dưới của hắn không thể động đậy, khí huyết cuồn cuộn.
viptruyenfull.com
Bạn cần đăng nhập để bình luận