Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4070: Các ngươi cũng không xứng làm chó săn của thiên đạo

“Linh tê thần quang.”
Khi Thiên Sát Ma Chủ cảm thấy không thích hợp, mắt trái bỗng dưng sáng lên một luồng ánh sáng rất mạnh.
Luồng ánh sáng này trực tiếp đốt ngân châm Hạ Thiên thành tro tàn, sau đó bị giọt nước mắt bao phủ, chảy ra từ khóe mắt.
“Ồ, chiêu thức này của ngươi có chút thú vị.” Hạ Thiên nhìn cảnh tượng này, hơi tò mò hỏi: “Tại sao ngươi lại làm được?”
“Một môn pháp thuật cao giai mà thôi.”
Gương mặt Thiên Sát Ma Chủ hiện lên sự khinh thường, lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Đương nhiên, ở cái nơi chim không thèm ị này, cấp bậc truyền thừa đạo pháp của các ngươi quá thấp, chưa thấy qua cũng là chuyện bình thường.”
Hạ Thiên lắc đầu, có chút khinh thường nói: “Ha ha, lúc này mà còn cảm giác ưu việt về bản thân.”
“Đây không phải ưu việt mà là chúng ta khác biệt một trời một vực với đám dị tộc ở cái nơi bỏ đi này của các ngươi.”
Ánh mắt Thiên Sát Ma Chủ lạnh lùng, lộ ra một sự kiên định không cho cãi lại: “Rồng hãm nước cạn, mặc dù bị tôm trêu nhưng cũng là rồng.”
“Ta chẳng quan tâm ngươi là rồng gì cả.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Cách đây không lâu, ta còn rút gân một con rồng đấy.”
Thiên Sát Ma Chủ đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiểu được Hạ Thiên đang nói là ai, không khỏi mỉa mai lại: “Đó chẳng qua chỉ là một con gián xanh Phù Diêu nuôi mà thôi, miễn cưỡng chỉ được xem là long chúc, nhưng gân rồng mà nó cũng xứng?”
“Không sao, coi như dây thun cũng được.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Vậy trên người ngươi không có ma gân à?”
Thiên Sát Ma Chủ nhịn không được cười nhạo một tiếng, chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Ha ha, ngươi muốn lôi kéo ta?”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Ngươi đang cố tình kéo dài thời gian.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Thiên Sát Ma Chủ sửng sốt một chút, cảm nhận được chỗ là lạ, bỗng nhiên đầu tê rần, tiếp theo liền ôm đầu kêu thảm: “A, ngươi làm cái gì thế? Ngươi đã làm gì ma ta?”
“Như ngươi đã nói, thứ duy nhất có tác dụng đối với ngươi chính là kiếp lực.” Hạ Thiên cười hì hì: “Cho nên, ngân châm vừa rồi ta đâm vào ngươi có mang thêm một chút kiếp lực.”
“Không, không thể nào.”
Thiên Sát Ma Chủ la hoảng lên, lắc đầu không thôi: “Ở cái nơi rách nát này không có khả năng dẫn đến thiên kiếp, ngươi làm sao có kiếp lực được?”
Hạ Thiên gật đầu, cười nói: “Ở trái đất nhiều nhất chỉ có thiên lôi, thiên kiếp xác thực không có.” “Vậy tại sao ngươi lại có kiếp lực?” Thiên Sát Ma Chủ trăm mối vẫn không có cách giải, cố gắng phá giải kiếp lực trong đầu, đồng thời ổn định Hạ Thiên: “Chẳng lẽ Phù Diêu Tiên Tử ban cho ngươi? Không thể nào, ta vẫn luôn canh chừng quan tài thủy tinh của nàng ta. Nàng ta chưa từng ra ngoài.”
“Về phần Khí Linh, Cổ Linh, Lăng Linh, mặc dù các nàng có thể cùng hưởng tu vi và pháp lực với Phù Diêu ở một mức độ nào đó, nhưng tuyệt không có khả năng tự sinh kiếp lực.”
“Không cần đoán, ta sẽ nói thẳng đáp án cho ngươi biết.” Hạ Thiên hờ hững nói: “Tu tiên liên minh phái đến ba thần tướng Độ Kiếp Kỳ, ta xử lý cả ba, thu được kiếp lực từ bọn họ.”
Thiên Sát Ma Chủ nghe Hạ Thiên nói xong, giận quá hóa cười: “Ngươi cho rằng ngươi là ai mà có thể thu hoạch được kiếp lực của người khác?”
Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Ta không phải là ai cả? Ta là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong đệ nhất thiên hạ. Chuyện mà các ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làm được.”
Lúc này, Thiên Sát Ma Chủ vẫn không tin Hạ Thiên có kiếp lực, tất nhiên cũng không cho rằng luồng sức mạnh xâm nhập trong đầu là kiếp lực.
Hắn ta chỉ cho rằng Hạ Thiên đang dùng thủ đoạn quỷ dị, cho nên hắn ta cố gắng dùng ma khí của mình trục nó ra khỏi đầu.
Thiên Sát Ma Chủ lạnh lùng nói: “Kiếp lực, đây chính là sở định thiên đạo. Trừ phi ngươi có thể làm chuyện nghịch thiên. Nếu không, ngươi đừng làm mấy chuyện không thiết thực như vậy.”
“Thật ngại qua, ta vừa lúc có thể nghịch thiên.” Hạ Thiên thuận miệng nói.
“Ha ha, nghịch thiên?” Thiên Sát Ma Chủ giống như nghe được chuyện cười lớn: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cho dù ở liên minh tu tiên, cái gọi là thiên tài nhiều vô số kể. Cho dù là Thần Quân, Thần Vương, thậm chí là Thần Hoàng cách Chân Tiên một bước xa, cũng phải theo thiên đạo mà đi. Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nói nghịch thiên.”
Hạ Thiên vẫn hờ hững như cũ: “Thật ngại quá, ta lại có thể.”
“Ở cái nơi không có tiên khí, linh khí ít ỏi này, các ngươi ngay cả chó săn cho thiên đạo cũng không xứng.”
Thiên Sát Ma Chủ càng thêm khinh thường: “Gần vạn năm qua có ai phi thăng đâu? Không có, thậm chí người có thể tiến vào sâu không vô tận cũng không, còn ở nơi này khoác lác.”
“Ngươi thích làm chó săn như vậy, ngươi cứ làm đi, ta không có hứng thú.”
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái: “Chờ ta đột phá hạn chế, ta muốn lúc nào phi thăng thì phi thăng. Về phần liên minh tu tiên, đến lúc đó ta có thể tùy tiện tiêu diệt bọn họ.” “Ha ha ha.” Thiên Sát Ma Chủ nhịn không được cười to lên: “Đúng là ếch ngồi đáy giếng, thấy được một tấc vuông đã cho rằng nhìn thấy cả thiên địa, đúng là tức cười. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ba vạn năm trước, đã từng có Dạ Đế có mộng đẹp như thế nhưng ông ta có chân kinh nghịch thiên, ngươi có cái gì?”
Hạ Thiên nghe được bốn chữ nghịch thiên chân kinh ngược lại cảm thấy hứng thú. Căn cứ theo khảo chứng, Nghịch Thiên Bát Châm của hắn rất có thể thoát thai từ bản Nghịch Thiên Chân Kinh này. Đương nhiên, quyển sách còn có một tên gọi khác, chính là Dạ Thiên Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận