Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2260. Thánh Vân truy sát lệnh

Tiên Vân đại lục, Bắc Vân quận.
Mấy ngày nay Vân Châu vẫn mưa như thác đổ, quan đạo đã bị chìm hơn phân nửa, rất nhiều nơi đã trở thành vùng ngập lụt.
Hành trình của đám người Hạ Lãnh đương nhiên cũng bị chậm lại, chỉ có thể đi đường vòng qua Bắc Vân quận, trọ lại trong một khách điếm thượng hạng tên là Ngự Tiên Cư.
Tuy nói là ở khách điếm, thật ra bọn họ đã thuê nguyên một tòa nhà nhỏ.
Lúc này Hạ Lãnh đang đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn về phía xa, bầu trời tràn đầy mây đen, căn bản không nhìn ra bất kỳ phong cảnh nào, nhưng mà hắn lại nhìn đến thất thần.
"Thiếu gia, ngươi đang xem cái gì vậy?" Tiêu Tú Nhi đang là quần áo cho mọi người, Phong Vân Linh ngơ ngác đứng nhìn ở bên cạnh. Quần áo bị dính mưa mà không chịu ủi phẳng sẽ dễ rất dễ bị nhăn nheo, mặc dù Hạ Lãnh không thèm để ý, nhưng mà Tiêu Tú Nhi xuất thân ở trong cung lại cảm thấy đây là một tai nạn, nàng chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện này.
Không bao lâu thì Cơ Cửu gõ cửa, hắn cởi áo khoác tơi và đôi giày thấm nước để bên ngoài, chậm rãi bước vào.
Phong Vân Linh thấy vậy, lập tức đổ nửa chén trà nóng cho Cơ Cửu.
"Công tử, quan đạo bốn thành Đông Tây Nam Bắc, trừ quan đạo của thành Bắc có thể đi ra bên ngoài, những nơi khác đều bị nhấn chìm." Cơ Cửu gật đầu cảm ơn Phong Vân Linh, tiếp nhận bát trà, cũng không để ý tay mình bị phỏng, uống cạn sạch một hơi như là uống rượu, "Nhưng mà mấy ngày nay thành Bắc hạn chế đi lại, chỉ có vào mà không ra."
"Vậy thì nguyên nhân không phải do mưa." Hạ Lãnh xoay người, nhàn nhạt nói.
Cơ Cửu nhíu chặt hai hàng lông mày: "Công tử, ý của ngươi là?"
"Trận mưa này đến quá đúng lúc." Trong lòng Hạ Lãnh đã sớm có nghi ngờ, nhưng lại không tìm ra được bằng chứng, "Nhất định là có vấn đề."
Tiêu Tú Nhi bĩu môi, không cho điều Hạ Lãnh nói là đúng: "Công tử à, ngươi đang nói đùa phải không? Mưa to gió lớn, sấm sét gì đó đều là hiện tượng thiên văn, làm sao có vấn đề gì được? Chẳng lẽ nơi này có yêu quái đang gây sự…"
Vừa nghe lời này, Hạ Lãnh ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái.
Phong Vân Linh cũng trợn tròn mắt.
Cơ Cửu cũng nhìn chằm chằm nàng.
"Tại sao các ngươi lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Tú Nhi không hiểu gì cả, lúng ta lúng sợ sệt nói: "Vừa rồi ta nói sai cái gì sao?"
Hạ Lãnh thò tay gõ đầu nàng một cái: "Ngươi không nói sai cái gì cả, mà ngược lại, có thể là ngươi đã nói đúng rồi."
"Nói đúng?" Trong đầu Tiêu Tú Nhi tràn đầy dấu chấm hỏi, nàng nhìn sang Phong Vân Linh nhỏ giọng hỏi, "Ta nói đúng cái gì?"
Phong Vân Linh liếc nhìn Hạ Lãnh, sau đó ghé sát vào lỗ tai tinh xảo của Tiêu Tú Nhi, khẽ giải thích hai câu.
"Cái gì? Nơi này có yêu quái!" Tiêu Tú Nhi sợ đến mức muốn nhảy lên trần nhà, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, nàng nhìn Hạ Lãnh: "Công tử, ngươi không nói đùa ta chứ?"
"Ngươi gào cái gì, chẳng qua là có khả năng mà thôi, cũng không phải là chính xác một trăm phần trăm." Hạ Lãnh trợn mắt nhìn Tiêu Tú Nhi, "Chững chạc một chút đi, đừng cứ suốt ngày hoảng sợ như vậy."
"Có yêu quái đó, công tử, ta thấy chúng ta vẫn là nên chạy trốn đi." Tiêu Tú Nhi nhìn bốn phía, sợ yêu ma quỷ quái ở đâu xông ra, "Bọn hắn là một đám ăn thịt người."
Cơ Cửu vừa cười vừa nói: "Tú Nhi, yêu quái có gì mà sợ, đâu phải là ngươi chưa từng thấy qua."
"Ta nhìn thấy yêu quái khi nào?" Tiêu Tú Nhi trừng mắt nhìn Cơ Cửu, "Cửu ca, ngươi nói xem!"
Phong Vân Linh nhỏ giọng nói: "Chính là đám Huyết Hầu Tử ở Vân Đài Phong."
"À, chúng không phải là yêu tinh sao?" Tiêu Tú Nhi sửng sốt một chút, sau đó phục hồi tinh thần: "Sao có thể so sánh với đám yêu ma quỷ quái trong truyền thuyết được."
Hạ Lãnh thuận miệng nói: "Vậy thì yêu ma quỷ quái trong tưởng tượng của ngươi là gì?"
"Khi còn bé ta thường xuyên nghe tổ mẫu của ta kể, yêu quái quỷ quái đều cao hơn một trăm thước, to rộng một trăm thước, mặt mũi hung tợn, phủ đầy lông đen…" Tiêu Tú Nhi nói xong, cả người run rẩy vì sợ hãi: "Dáng vẻ vừa xấu xí vừa đáng sợ, còn thích bắt nữ nhân về làm áp trại phu nhân, móc tim của trẻ con làm thức ăn."
"Khoan đã, áp trại phu nhân?" Cơ Cửu vừa cười vừa nói: "Cái mà ngươi nói hẳn là sơn tặc."
"Ai nha, Cửu ca ngươi không hiểu, yêu quái cũng có núi riêng mà." Tiêu Tú Nhi xấu hổ nói: "Ví dụ như là Hắc Sơn Lão Yêu, Vạn Khốc Lĩnh Lão Ma, Quỷ ăn thịt người...”
"Được rồi, những thứ đồ vật vô nghĩa này không có gì phải sợ." Hạ Lãnh lắc đầu, cái gì mà yêu ma quỷ quái, từ nhỏ hắn đã không tin những thứ này, bây giờ đến dị giới, hắn mới biết những thứ này thật sự tồn tại, có điều hắn vẫn không hề sợ hãi.
Cơ Cửu bỗng nhiên lên tiếng: "Công tử, ta còn một tin tức khác có thể liên quan đến chúng ta, cần phải chú ý một chút."
"Chuyện gì?" Hạ Lãnh hỏi.
"Chính là vào ba ngày trước, chúng ta gặp được chuyện lựa chọn khôi thủ của cửu phái Vân Châu." Cơ Cửu dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: "Cửu phái Vân Châu đã hợp thành một phái, gọi là Thánh Vân môn, môn chủ chính là vị Bạch Ngọc công tử kia. Mà chuyện thứ nhất vị Bạch môn chủ này làm khi thượng vị là ban bố 'Thánh Vân truy sát lệnh ', nói công tử là người trong tà đạo, tất cả người trong giang hồ ở Vân Châu cần phải tiêu diệt."
"A, không ngờ một tên bại tướng thua dưới tay công tử còn có mặt mũi để làm môn chủ." Tiêu Tú Nhi hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: "Những người kia thật là chán ghét, nguyên một đám không nói lý lẽ, lại còn nóng tính như vậy. Sau khi trở lại Lam Kinh, ta nhất định sẽ báo cáo bệ hạ để ngài ấy phái người tiêu diệt bọn hắn."
"Người không chịu nói lý lẽ chính là ngươi đó." Hạ Lãnh liếc Tiêu Tú Nhi một cái, "Nếu như không phải do ngươi lắm miệng, chúng ta cũng không cần phải trêu chọc đến bọn hắn."
“Chuyện này không liên quan tới ta.” Tiêu Tú Nhi rất là độc miệng với người ngoài, cũng may tâm địa không xấu, không thật sự tổn thương người nào.
"Trước tiên không cần để ý đến mấy người này." Hạ Lãnh suy tư trong chốc lát, nói với Cơ Cửu: "Ngươi đi tìm hiểu xem thời gian gần đây Bắc Vân quận có xảy ra những chuyện gì kỳ lạ, buổi tối trở về nói cho ta biết."
Cơ Cửu gật đầu, nhanh chóng đi ra khỏi sân, biến mất trong tầm mắt của Hạ Lãnh.
Đúng lúc này lại có người đến gõ cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận