Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3522: Nàng ngốc quá, nhưng mà ngốc đáng yêu

Giếng đan thật ra có chút khác biệt với giếng bình thường khác.
Bởi vì nước nằm ở vị trí rất sâu, khi lấy cũng không dùng dây thừng hoặc thùng để múc mà trực tiếp xây dựng một đường cầu thang thông đến chỗ lấy nước luôn.
Tuy nhiên, Hạ Thiên cũng lười đi cầu thang, hắn ôm Nhiếp Tiểu Lý nhảy xuống đáy giếng.
Đáy giếng đan có ánh sáng rải rác, cũng có tiếng sóng âm lãnh vang lên.
Ngoại trừ một con suối, còn có hai người mang mặt nạ đeo đoản đao canh giữ trước con suối.
“Là ai?”
Hai thủ vệ đeo mặt nạ vừa nhìn thấy Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý, lập tức rút đao ra khỏi vỏ chém tới.
“Cút sang một bên.”
Hạ Thiên không rảnh lãng phí thời gian với đám tiểu lâu la này. Hắn đá mỗi người một cước, đạp ngất bọn họ, sau đó ném vào một nơi hẻo lánh.
“Nơi này chính là giếng đan?” Nhiếp Tiểu Lý nghi hoặc: “Tại sao nó lại khác với những gì ta thấy khi còn bé?”
Hạ Thiên nói: “Điều này nói rõ những gì nàng thấy khi còn bé chính là giả.”
Nhiếp Tiểu Lý nhìn chung quanh, phát hiện đáy giếng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một động phủ hình tròn với đuốc cắm đầy bốn vách tường, ngay chính giữa là một con suối đang sủi bọt liên tục.
Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.
Nàng thật sự không hiểu nổi.
Nếu giếng đan này đơn sơ, vì sao tộc lão lại trăm phương nghìn kế ngăn cản người khác kiểm tra chứ?
“Vợ tiếp viên hàng không, nơi này là cố ý thiết kế cho người khác nhìn.” Hạ Thiên mỉm cười, đưa tay chỉ con suối phía chính giữa: “Thứ mà nàng muốn xem ở trong đó.”
“Trong nước?” Nhiếp Tiểu Lý cau mày, có chút do dự: “Hay là nước này có vấn đề?”
Hạ Thiên nói: “Xuống xem một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
“Xuống dưới?” Nhiếp Tiểu Lý nhìn quần áo trên người của mình, hơi mỏng. Nếu dính nước, nàng sẽ xấu hổ lắm.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng yên tâm đi, quần áo của nàng không có vấn đề gì đâu, cũng không cần lo lắng hô hấp, tất cả đều có ta lo liệu.” Hạ Thiên mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Mặc dù ta rất thích dáng người của nàng, nhưng làm sao ta có thể để người khác nhìn thấy được chứ?”
Nhiếp Tiểu Lý không khỏi có chút im lặng, nhưng nàng cũng thoáng thở phào một hơi.
Biểu hiện của Hạ Thiên khá nhẹ nhõm. Hắn cười nói: “Vợ tiếp viên hàng không, thật ra xuống nước rất đơn giản, chẳng có gì cần phải lo lắng cả.”
Nhìn thấy khí tức màu đen đang lưu động dưới làn nước thanh tịnh, Nhiếp Tiểu Lý quyết định: “Được, vậy chúng ta đi.”
Nói xong, Nhiếp Tiểu Lý chủ động ôm eo Hạ Thiên, hai người cùng nhau nhảy xuống giếng.
Vào nước hơi lạnh, không gian lại cực lớn, một chút cũng không giống như cái giếng.
Nhiếp Tiểu Lý vốn tưởng rằng sẽ có chút khó chịu, nhưng khi vừa mở mắt, nàng phát hiện mình có thể di chuyển và hô hấp, chẳng khác gì khi đi trên bờ.
Quần áo cũng không bị dính nước, chẳng khác nào cây rong.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng chơi vui không?” Hạ Thiên quay sang nhìn Nhiếp Tiểu Lý, cười hỏi.
Nhiếp Tiểu Lý có thể nghe được giọng nói của Hạ Thiên một cách rõ ràng, không khỏi mở to mắt: “Cảm giác này thật thần kỳ.”
Hạ Thiên thuận miệng nói: “Về sau còn thần kỳ hơn nữa đấy.”
“Đằng trước hình như có con đường.” Trong nước, tầm mắt của Nhiếp Tiểu Lý hoàn toàn không gặp trở ngại, rất nhanh đã nhìn thấy vách đá cách đó không xa, còn có cửa hang có thể chứa được một người ra vào.
Nhưng khi bọn họ vừa mới đến cửa hang, một mạch nước ngầm kịch liệt đập vào mặt, tuôn ra cuồn cuộn với bọn họ.
Nếu là người bình thường, đoán chừng đã bị mạch nước ngầm ở đây cuốn trôi đi mất rồi.
Đáng tiếc, Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý đều không phải người bình thường.
Mạch nước ngầm hoàn toàn không đưa đến một chút tác dụng nào. Hạ Thiên và Nhiếp Tiểu Lý cũng không có cảm giác quá lớn, bơi thẳng đến cửa hang kia.
Bơi một lát, hai người nhìn thấy ánh sáng. Bọn họ nhô đầu lên khỏi mặt nước, phát hiện hình như mình đã đến một không gian khác.
Nơi này vàng son lộng lẫy, đèn đuối sáng trưng, chính giữa còn có một bệ đá cao hơn bảy mét giống như một tế đàn.
Dưới tế đàn còn có hai thủ vệ đeo mặt nạ đang đứng. Tuy nhiên, bọn họ quay lưng về phía mặt nước, cho nên bọn họ không biết trong nước có người xuất hiện.
Bốp bốp!
Sau khi ngoi ra khỏi mặt nước, Nhiếp Tiểu Lý lập tức chạy đến trước mặt hai người kia, dùng cổ tay chặt vào đầu từng người, đánh ngất xỉu bọn họ.
Kết quả, hai thủ vệ một chút chuyện cũng không có, còn chậm rãi quay người lại, khó hiểu nhìn Nhiếp Tiểu Lý.
“Vợ tiếp viên hàng không, nàng muốn làm gì thế?” Hạ Thiên cũng có chút kỳ quái hỏi Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý cảm thấy mê hoặc: “Tại sao bọn họ lại không bị choáng? Ta thấy trên phim, người bị đánh sau ót là choáng hết cả mà.”
“Cái đó mà nàng cũng tin.” Hạ Thiên mỉm cười: “Vợ tiếp viên hàng không, nàng ngốc quá, nhưng mà ngốc đáng yêu.”
Hai thủ vệ rút đao ra khỏi vỏ, bắt đầu chém về phía Nhiếp Tiểu Lý.
Nhiếp Tiểu Lý không hề né tránh, ngược lại còn tiến lên nửa bước, lướt qua giữa hai người, sau đó quay người trở lại quét ngang, đá hai thủ vệ đeo mặt nạ ngã lăn xuống đất không đứng dậy được.
“Vợ tiếp viên hàng không, trước kia nàng đã từng học qua võ công sao?” Hạ Thiên hỏi một câu.
“Không có.” Nhiếp Tiểu Lý lắc đầu, chính nàng cũng cảm thấy khó hiểu: “Ta cũng không biết thế nào. Đầu óc ta nghĩ cái gì thì tay chân đánh ra cái đó thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận