Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2533: Cãi vã

"Ngươi mắng ai bị điên đấy?"
"Dám mắng nữ thần của bọn ta, muốn ăn đòn rồi đúng không!"
"Tiểu tử này là ai vậy, vậy mà để Bàng Thu Thủy chủ động sà vào trong lòng?"
"Mẹ kiếp, đánh chết hắn!"
Lời này của Hạ Thiên lập tức khiến cho rất nhiều người phẫn nộ, đám người vây xem bắt đầu đồng loạt kêu ca với hắn.
"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi ăn cơm thôi." Bàng Thu Thủy mắt thấy tình hình hơi mất kiểm soát, liền vội vàng nói với Hạ Thiên: "Bọn họ chỉ hơi kích động, sẽ không làm gì ngươi đâu."
"Bọn họ không thể làm gì được ta." Hạ Thiên bĩu môi, "Chỉ là một đám đần không có não mà thôi."
Hoa Tư Dung vốn đang cho rằng Bàng Thu Thủy có hẹn với một soái ca tuyệt đỉnh hay là một nam nhân có một không hai nào đó, trong lòng cũng có chút chờ mong, kết quả nam nhân ở trước mặt hoàn toàn bình thường không có gì đặc biệt, không phải bình thường như Cổ Thiên Lạc, mà đúng là bình thường không có gì đặc biệt như ý nghĩa.
Quần áo tầm thường, toàn là đồ ở mấy quán hàng rong, tướng mạo thì bình thường, trông không khác gì một người bình thường.
Khí chất cũng thường thường, vẻ mặt thì lờ đờ, giống như làm tình quá độ, nhưng nhìn bộ dáng của hắn hẳn là chưa từng nếm mùi nữ nhân.
Nói chung, theo Hoa Tư Dung thấy Hạ Thiên rất kém cỏi, hoàn toàn không xứng với Bàng Thu Thủy, thậm chí ngay cả một đầu ngón tay của nàng cũng không xứng, cho nên hoàn toàn không thể nào hiểu được tại sao Bàng Thu Thủy lại coi trọng hắn, tên này có thể so sánh với Đường Hỏa, đùa gì thế?
"Này, sao ngươi tệ bạc quá vậy!" Trong lòng Hoa Tư Dung khó chịu nhìn Hạ Thiên, chỉ trích nói: "Hẹn con gái người ta đi ăn cơm, lại đến trễ như vậy, rồi còn mở mồm nói tục, thái độ cũng quá tệ."
Hạ Thiên liếc mắt nhìn Hoa Tư Dung một cái: "Ma lem nhà ngươi là ai thế? Bộ ta có quen ngươi à?"
"Mẹ nó, ngươi mắng ai là ma lem!" Hoa Tư Dung tức đến nổ phổi, chỉ vào Hạ Thiên rồi mắng.
"Ai đáp lại thì là người đó đấy." Hạ Thiên bĩu môi.
Bàng Thu Thủy thấy bạn thân của mình đang bắt đầu rùm beng với Hạ Thiên, liền vội vàng nói với Hoa Tư Dung: "Dung Dung, ngươi bớt nói xíu đi, mau xin lỗi Hạ Thiên."
"Ta? Ta xin lỗi?" Vẻ mặt của Hoa Tư Dung khó tin, chỉ vào mũi của mình, nói với Bàng Thu Thủy: "Là ta nghe nhầm, hay là ngươi nói nhầm vậy?"
"Ta không có nói nhầm, ngươi cũng không có nghe nhầm." Sắc mặt của Bàng Thu Thủy không giống như đang nói đùa chút nào, "Mau xin lỗi Hạ Thiên đi, nếu không thì ta cũng không giúp được gì cho ngươi đâu."
Hoa Tư Dung kinh ngạc nhìn Bàng Thu Thủy, cảm giác như không quen biết nàng, vừa nãy còn bình thường, sao vừa gặp tên nam nhân này lại thay đổi 180 độ, vấn đề mấu chốt là nam nhân đó chẳng có chút mị lực nào, hoàn toàn chưa đến mức độ khiến người ta mê mẩn đến vậy.
"Ngươi về ký túc xá đi, ta không cần ngươi đi cùng." Bàng Thu Thủy nói với Hoa Tư Dung.
Hoa Tư Dung vô cùng thất vọng, trừng mắt nhìn Bàng Thu Thủy một cái, dậm chân, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Hoa Tư Dung rời đi, Đường Hỏa bị bỏ rơi ở một bên, cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại từ trong sự ngỡ ngàng, tiến lên liền tóm lấy tay của Bàng Thu Thủy: "Quả nhiên là hắn, nàng thế mà vì loại nam nhân này mà từ chối ta?"
"Các ngươi ồn ào cứ ồn ào, cãi nhau cứ cãi nhau, nhưng đừng có kéo ta theo." Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, "Ta với nữ nhân này không có bất kì quan hệ gì cả! Gu của ta còn chưa thấp đến mức này."
Bàng Thu Thủy nghe vậy, có chút bất mãn nhìn Hạ Thiên một cái.
"Nàng nghe đi, nàng nghe đi!" Đường Hỏa lôi Bàng Thu Thủy, chỉ chỉ Hạ Thiên: "Hắn xem thường nàng, sỉ nhục nàng như vậy, nàng lại vui vẻ chịu đựng; còn ta thì nghe lời nàng răm rắp, cầu gì được nấy, nhưng nàng lại báo đáp ta như thế sao?"
Nghe thấy vậy, quần chúng vây xem đều sôi trào, thậm chí có không ít người lấy điện thoại di động ra, ghi lại cảnh drama này, phải biết mấy nhân vật chính, một người là người dẫn chương trình nổi tiếng, một người là mỹ nữ giáo sư của đại học Giang Hải, còn có một người là... là ai nhỉ, mà thôi kệ nó, dù sao đây là một cảnh tượng ngàn năm có một.
Chỉ có điều, sau khi bọn họ lấy điện thoại di động ra, phát hiện căn bản không mở máy được, liền mất hứng hóng hớt.
Bàng Thu Thủy nghe thấy Đường Hỏa chất vấn, sắc mặt khá lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Đây cũng là chuyện riêng của ta, không liên quan gì đến ngươi hết, hiểu chưa?"
"Ta thích nàng đến thế, nàng thật sự muốn dùng loại tình cảm này để làm nhục ta như vậy ư?" Đường Hỏa đau lòng đến cực điểm, con mắt dữ tợn lườm Bàng Thu Thủy: "Nàng muốn làm như thế? Là vì hắn, đúng không? Ngươi là đồ rẻ rách, là đồ không biết liêm sỉ, là..."
"Đủ rồi." Bàng Thu Thủy lạnh nhạt nói: "Ngươi thích ta, đó là chuyện của ngươi, đây không phải là lý do mà ngươi có thể áp đặt đạo đức lên ta, ngươi cũng không thể vì thế mà có tư cách chỉ trích ta. Ta thích ai, ta muốn ở cùng với ai, là sự tự do của ta, không mượn ngươi xía vào."
"Nếu như, ta muốn xía vào thì sao?" Ánh mắt của Đường Hỏa bỗng nhiên thay đổi, càng ngày càng dùng sức lôi tay của Bàng Thu Thủy, "Nàng là người con gái mà ta yêu nhất, coi như quăng đi tất cả tự tôn của ta, ta cũng tuyệt đối không cho phép nàng sa đọa như vậy."
Bàng Thu Thủy cảm nhận được đau đớn, muốn hất tay Đường Hỏa: "Mau thả ta ra!
"Không thả, ngày hôm nay nàng nhất định phải đi theo ta." Đường Hỏa lôi Bàng Thu Thủy đi về phía xe của hắn, "Ta sẽ khiến nàng tỉnh táo lại, để nàng biết ai mới là nơi mà nàng thật sự thuộc về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận