Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3055: Thời gian của ngươi không còn nhiều

“Sao?”
Tiêu Nhất Phi vừa nghe được âm thanh này, lập tức bật dậy, đầu tiên là nhìn lướt qua màn hình giám sát, sau đó nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó trong phòng: “Tại sao các ngươi lại ra được?”
Hạ Thiên cười nói: “Thì đi ra chứ sao?”
“Không thể nào.” Tiêu Nhất Phi có chút khó tiếp nhận sự thật này: “Đây chính là Trầm Thụy Phương Chu. Trừ phi cơ thể của ngươi hóa thành trạng thái phần tử, nếu không, làm sao ngươi có thể ra ngoài được?”
“Điều này nói rõ kiến thức của ngươi còn quá ít.” Hạ Thiên lười biếng đáp lại một câu: “Ngươi chỉ là một con cóc dưới đáy giếng, lại còn tưởng mình là đại bàng sải cánh trên trời.”
Tiêu Nhất Phi ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi nói ta là ếch ngồi đáy giếng?”
“Không phải ngươi, chẳng lẽ lại là ta?” Hạ Thiên nhếch miệng.
“Ha ha, còn có người nói ta ếch ngồi đáy giếng.” Tiêu Nhất Phi cảm thấy hoang đường vô cùng, quay sang nói với mỹ nữ cao gầy: “Jessica, ngươi có nghe thấy không? Chúng ta nhiều năm như vậy từ trong núi thây biển máu giết ra, lại có người nói ta kiến thức quá ít?”
Mỹ nữ cao gầy đối với việc Hạ Thiên có thể thoát khốn đích thật cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng nàng ta cũng cảm thấy Hạ Thiên nói có chút buồn cười: “Boss của chúng ta là bá giả một phương giới xã hội đen phương Tây, năm đó còn có danh hiệu Phi Thần. Năng nhân dị sĩ, cao thủ thiên tài chết trong tay hắn ta không dưới trăm người. Ngươi nói hắn ta là ếch ngồi đáy giếng, vậy các ngươi ngay cả con muỗi cũng không bằng.”
“Lại còn Phi Thần?” Hạ Thiên bật cười: “Danh hiệu rách nát! Tại sao không gọi là Phi Bính đi?”
Tiêu Nhất Phi lạnh lùng nhìn Hạ Thiên: “Hạ Thiên, mặc dù ngươi may mắn trốn thoát nhưng không có nghĩa là ngươi có thể thắng ta. Bởi vì thực lực và tư duy của ngươi đều kém hơn ta cả mười con phố.”
“Mang đường phố ra để so sánh, tư duy có thể lớn được bao nhiêu.” Hạ Thiên trào phúng.
Tô Vô Song có chút không kiên nhẫn, nói với Hạ Thiên: “Ngươi không phải đến đây để nói chuyện phiếm với hắn ta chứ?”
“Dĩ nhiên không phải rồi.” Hạ Thiên nói: “Nói chuyện với người chết thì có gì để nói chứ?”
Sắc mặt Tiêu Nhất Phi càng thêm âm trầm: “Ngươi nói ai là người chết?”
“Đương nhiên là ngươi rồi.” Hạ Thiên không kiên nhẫn được nữa, nói với Tiêu Nhất Phi: “Chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta mấy vấn đề, có lẽ ta sẽ để ngươi chết an tường một chút.”
“Ngươi chết lại rất khó coi đấy.” Tiêu Nhất Phi còn chưa nói dứt lời, cả người đã biến thành một luồng quang ảnh màu lam, trong nháy mắt vọt đến trước mặt Hạ Thiên, đưa tay lên bóp cổ hắn: “Ta vốn còn muốn giữ lại ngươi, đào không ít đồ từ trong đầu của ngươi ra. Bây giờ ta thấy, nên sớm xử lý ngươi thì tốt hơn.”
Không đợi Hạ Thiên có phản ứng, hai tay Tiêu Nhất Phi bỗng dưng phát ra rung động mãnh liệt. Tiếp theo, làn da, cơ bắp đều nứt ra vô số khe hở, hào quang màu xanh lam từ đó phát ra, trong nháy mắt quấn lấy cơ thể Hạ Thiên.
Chưa đến ba giây, ánh sáng màu lam đã bao phủ cơ thể Hạ Thiên cực kỳ chặt chẽ.
Bành.
Cuối cùng, tất cả huyết nhục của Hạ Thiên đều bị hút khô, nổ thành một đống bã vụn.
“Anh rể.”
Tô Vô Địch nhìn thấy cảnh này, bị dọa đến phát mộng, núp sau lưng Tô Vô Song: “Tỷ tỷ, anh rể đã chết, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Làm sao bây giờ?” Hai tay Tiêu Nhất Phi tràn ngập ánh sáng lạnh màu lam. Hắn ta chậm rãi bước về phía Tô Vô Song và Tô Vô Địch: “Hai người các ngươi nên thành thật làm cây rụng tiền cho ta, ta có thể bảo đảm các ngươi không chết. Bằng không, hắn chính là kết quả của các ngươi.”
“Ta không muốn.” Tô Vô Địch quả quyết từ chối.
“Muốn hay không không phải do ngươi quyết.” Tiêu Nhất Phi cười nhạo: “Trong cơ thể của ngươi có kết tinh tâm huyết mấy chục năm của Thiên Y Môn, mỗi một giọt máu đều là tiền. Đời này, ngươi phải ở lại trong phòng thí nghiệm rồi.”
Nói xong, hắn ta quay sang nhìn Tô Vô Song: “Nữ nhân ngươi cũng có chút thú vị, cơ thể dường như hơi khác biệt với nữ nhân bình thường. Ta nhất định phải nghiên cứu cho rõ ràng, xem có thể kiếm được ít tiền từ ngươi hay không.”
“Ngươi lúc nào cũng tiền và tiền.” Tô Vô Song bó tay. Nàng cũng không phải chưa từng nhìn thấy người ham tiền, nhưng giống như Tiêu Nhất Phi, thật đúng là hiếm thấy: “Tại sao ngươi không bán mình để lấy tiền luôn đi?”
Tiêu Nhất Phi cười nói: “Ngươi cho rằng ta không có sao? Ta có thể có được địa vị, năng lực và tài phú như ngày hôm nay, ngươi cho rằng tự dưng ta có được sao?”
“Ngươi đúng là đủ buồn nôn.” Tô Vô Song hoàn toàn bó tay. Loại người này quả thực rất kinh người.
“Buồn nôn, không, tuyệt không buồn nôn.” Tiêu Nhất Phi lại càng thêm càn rỡ: “Chỉ cần có thể kiếm được tiền, đó chính là chuyện tuyệt vời nhất trên thế gian. Ban đầu, ta và Hạ Thiên không cừu không oán, ta chẳng muốn giết hắn. Ai bảo hắn không biết điều. Hắn không muốn kiếm tiền thì thôi đi, hắn lại càng không muốn phối hợp với ta kiếm tiền. Vậy thì hắn đáng chết.”
“Nói nhiều như vậy làm gì?” Tô Vô Song thản nhiên nói: “Thời gian của ngươi không còn nhiều.”
“Thời gian của ta còn rất nhiều.” Tiêu Nhất Phi còn chưa hiểu được ý trong lời nói của Tô Vô Song, chỉ biết phản bác: “Mỗi một bộ phận trong cơ thể của ta đều đã được cải tạo qua, đồng thời còn chuẩn bị luôn phần dự bị. Cho dù ta bị nổ đến thịt nát xương tan, chưa đến ba ngày, ta đã có thể phục sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận