Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3207: Nàng là vợ của ta

“Vậy để ta đi sắp xếp tiệc tối.” Ánh mắt Ngô Chính Nghiệp đảo một vòng, nói tiếp: “Còn nữa, vừa rồi có không ít phú hào muốn kết bạn với Hạ tiên sinh. Nếu bọn họ có thể biểu đạt lòng biết ơn của mình đối với ngươi trong bữa tiệc tối, đó chính là vinh hạnh suốt đời của bọn họ.”
Hạ Thiên không thèm để ý, khoát tay nói: “Đám người đó chẳng liên quan gì đến ta, ngươi sắp xếp thế nào cũng được.”
“Được, vậy ta xin cáo lui trước.” Ngô Chính Nghiệp tưởng rằng đã mò được tâm tư của Hạ Thiên, lập tức cáo từ rời đi.
“Ta nói Hạ Thiên, ngươi vẫn rất phong lưu đó nha.” Hứa Kiều Na có chút mất hứng nhìn Hạ Thiên: “Ngươi vừa mới ra ngoài đã bắt đầu tìm nữ nhân, ngươi xứng với Thanh Thanh sao?”
Hạ Thiên nhìn Hứa Kiều Na: “Câu sau, ngươi nên tự hỏi ngươi thì hay hơn.”
“Đúng, ta đích thật không có lập trường chỉ trích ngươi.” Hứa Kiều Na thở dài nói: “Tuy nhiên, nói thế nào bây giờ chúng ta cũng đang hợp tác với nhau, ngươi tốt xấu gì cũng nên tôn trọng ta một chút.”
“Ta chẳng hợp tác gì với ngươi cả, là ngươi quỳ xuống cầu xin ta mang ngươi đi mà.” Hạ Thiên dửng dưng nhìn Hứa Kiều Na: “Nếu không phải Thanh Thanh nha đầu gửi tin nhắn cho ta, nhờ ta chiếu cố ngươi, ngươi đã sớm bị ta ném xuống biển rồi.”
Hứa Kiều Na: “…”
….
Bảy giờ, màn đêm buông xuống.
Mặt biển yên tĩnh, đèn đuốc trên du thuyền sáng trưng.
Bên trong hội trường tầng sáu đang tổ chức một bữa tiệc tối long trọng.
Người tham dự bữa tiệc không phú thì quý.
Chỉ là bọn họ đều không quan tâm, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Một lát sau, cửa hội trường được người ta đẩy ra.
Mọi người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo trắng, mặt còn đeo mặt nạ, dưới sự bảo vệ của mười vệ sĩ áo đen, chậm rãi tiến vào trong hội trường.
“Hoan nghênh Hoa tiểu thư, ta còn tưởng rằng ngươi không đến.” Ngô Chính Nghiệp vội tiến lên nghênh đón, mỉm cười khiêm nhường: “Mọi người đang rất chờ ngươi. Nếu bữa tiệc này không có ngươi tham gia, nhất định sẽ ảm đạm vô quang.”
“Ngươi đúng là biết nói chuyện, nhưng chẳng thật lòng chút nào.” Một thiếu nữ mặc váy xanh đứng bên cạnh cô gái áo trắng cười lạnh: “Tiểu thư nhà ta chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có ý định bất lương gì.”
Ngô Chính Nghiệp cười ha hả, bỏ chủ đề này sang một bên: “Ngươi đúng là biết nói đùa, ta còn có ý đồ gì chứ? Ta chỉ muốn giới thiệu một người bạn cho Hoa tiểu thư làm quen mà thôi.”
“Hoa tiểu thư, ngươi yên tâm đi. Nếu hắn dám có ý định không tốt, Tiền Kim Sơn ta là người đầu tiên không đồng ý.” Trong đám người có người phẫn nộ quát.
“Đúng, Hoa tiểu thư tựa thiên tiên, ai dám có tâm tư khinh nhờn chứ?”
“Ngô đại thiếu, bình thường ngươi tán gái thì thôi đi, ngươi dám bất kính với Hoa tiểu thư, ngươi coi chừng cái đầu ngươi đấy.”
“Mười vệ sĩ kia, người nào cũng là cao thủ đỉnh cấp. Nếu ngươi dám làm loạn, chữ chết cũng không biết viết như thế nào.”

Trong hội trường, có không ít phú hào còn chưa trải qua chuyện lúc trước, nói chuyện với Ngô Chính Nghiệp không hề có chút khách sáo nào.
“Các vị nói đùa, Ngô mỗ chỉ là phú nhị đại, nào dám lỗ mãng chứ.” Ngô Chính Nghiệp cười ha hả, nói với mọi người: “Chỉ là đại ca của ta muốn làm quen với Hoa tiểu thư, ta chỉ là người dẫn tiến mà thôi.”
“Đại ca ngươi là ai vậy?” Thiếu nữ mặc váy xanh khó chịu nói: “Ngươi bảo hắn cút ra đây, ta muốn xem hắn có tư cách làm quen với tiểu thư nhà ta hay không.”
Ngô Chính Nghiệp nói: “Hôm nay thuyền của chúng ta bị hải tặc phục kích, tin rằng có người ở đây cũng đã nghe thấy, thậm chí còn bị uy hiếp đến tính mạng. Toàn bộ đều nhờ đại ca của ta mới đánh lui được đám hải tặc đó. Cho nên, bất luận đại ca ta có thỉnh cầu như thế nào, ta đều cảm thấy không quá phận. Huống chi chỉ là làm quen với Hoa tiểu thư thôi mà.”
Hoa tiểu thư mặc áo trắng vẫn không nói lời nào.
“Ha ha, đó là do các ngươi gặp nguy hiểm.” Thiếu nữ váy xanh vẫn khinh thường, lạnh lùng nói: “Đám hải tặc đó trước mặt vệ sĩ nhà ta, tất cả đều không đáng chú ý, hoàn toàn không cần đại ca ngươi ra tay. Hơn nữa, ta còn hoài nghi hải tặc kia là do các ngươi bày ra, muốn mượn cơ hội tiếp cận tiểu thư nhà ta.”
“Này, ngươi nói hơi quá đáng rồi đấy nhé.” Ngô Chính Nghiệp nhìn thiếu nữ váy xanh, có chút khó chịu: “Ta thiếu chút nữa giao cả mạng mình vào trong đó, ngươi còn nói ta cố ý sắp xếp.”
Thiếu nữ váy xanh lạnh lùng đáp lại: “Ngươi còn nói là thiếu chút, vậy ai biết có phải do ngươi làm bộ hay không?”
Nói xong, nàng ta nhìn chung quanh, cao giọng nói: “Ta cảnh cáo một lần cuối, nếu ai còn dám mang ý đồ xấu với tiểu thư nhà ta, làm ra một số hành động nhỏ, Tiểu Hoa ta cam đoan hắn ta sẽ chết không nơi táng thân.”
Nói xong, đám vệ sĩ kia đều lộ ra vũ khí trong ngực, sát khí đằng đằng.
“Ngươi.” Ngô Chính Nghiệp tức đến muốn đánh người, nhưng vẫn cố kềm nén lại, nói với nữ nhân váy trắng: “Hoa tiểu thư, đại ca ta chỉ muốn làm quen một chút, ngươi cũng không cần thiết phải giương cung bạt kiếm như thế chứ?”
Cô gái mặc áo trắng vẫn không lên tiếng, chỉ chờ thiếu nữ váy xanh tuyên bố xong liền quay người, cất bước bước ra khỏi hội trường.
“Hừ, nếu ai không tin, có thể thử một chút.” Thiếu nữ mặc váy xanh hừ một tiếng, lại khinh thường nhìn Ngô Chính Nghiệp: “Ngươi bảo đại ca của ngươi biến xa một chút, ở đâu nhảy ra một con cóc cũng đòi đánh chủ ý vào tiểu thư nhà ta… A!”
Lời còn chưa nói hết, mặt của nàng ta đã ăn một bạt tai, răng rơi mất hai cái.
“Ngươi mới là cóc đấy.” Hạ Thiên ung dung thu hồi bàn tay, khó chịu nói: “Còn nữa, nàng không phải tiểu thư nhà ngươi, nàng là vợ của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận