Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2735: Có quỷ?

Bành!
Gã thanh niên đầu đinh còn chưa đến gần Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, bỗng nhiên cả người bay ngược ra ngoài, ngã theo tư thế chó đớp cứt.
“Cường tử, ngươi không sao chứ?” Cô gái giật mình, vội vàng chạy đến đỡ gã thanh niên đầu đinh.
Triệu Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên: ‘Sư phụ, ngươi không cần xuống tay nặng như thế, cảnh cáo bọn họ một chút là được rồi.”
“Không phải ta ra tay.” Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái.
“Không phải ngươi ra tay, thế thì là ai?” Triệu Thanh Thanh không khỏi ngẩn người. Chung quanh chỉ có năm người bọn họ. Nếu Hạ Thiên không ra tay, nàng cũng không ra tay, vậy thì có thể là ai? Gã thanh niên tóc dài hiển nhiên không ra tay nặng như vậy với đồng bọn của mình. Hơn nữa, hắn ta cách gã đầu đinh một đoạn, hoàn toàn không chạm đến đối phương.
Gã thanh niên tóc dài như phát mộng: “Cường tử, ngươi sao vậy?”
Cô gái tức giận vọt đến Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh, lạnh giọng quát: “Có gì thì nói một câu, các ngươi có cần phải ra tay nặng như vậy không? Nếu Cường tử có gì, các ngươi cũng đừng trách ta không bỏ qua cho các ngươi.”
“Trần Quả Nhi, không phải bọn họ ra tay đâu.” Gã thanh niên tóc dài cau mày, cuống cuồng nhìn chung quanh: “Vừa rồi ta nhìn thấy, Cường tử cách bọn họ ít nhất năm sáu mét, hoàn toàn không liên quan.”
Trần Quả Nhi bất mãn nói: “Ngươi nói cái gì vậy? Không phải bọn họ thì còn có thể là ai? Chẳng lẽ có quỷ?”
Ô ô ô…
Đúng lúc này, không biết từ nơi nào thổi đến một luồng gió lạnh, phát ra âm thanh kỳ quái, giống như tiếng nữ quỷ đang khóc nức nở.
“Mau quay về phòng thôi.” Gã thanh niên tóc dài biến sắc, thu lại đèn pin công suất lớn, quay người kéo Cường tử chạy vào bên trong căn ký túc xá rách nát.
Triệu Thanh Thanh nhìn thoáng qua nơi phát ra gió núi, cũng không phát hiện có gì dị dạng, không hiểu vì sao ba người thanh niên đó lại sợ như vậy: “Sư phụ, chúng ta qua đó xem một chút đi.”
Hạ Thiên tất nhiên không thành vấn đề. Dù sao hắn cũng đi theo Triệu Thanh Thanh ra ngoài tản bộ tiêu cơm mà thôi.
“Các ngươi đi theo ta làm gì?” Bên trong căn ký túc xá rách nát, Trần Quả Nhi thấy Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh tiến vào, không khỏi sinh lòng cảnh giác: “Các ngươi ra ngoài cho ta.”
Hạ Thiên lười biếng đáp: “Chẳng lẽ chỗ này là nhà ngươi sao?”
“Quả Nhi, bình tĩnh lại đi.” Gã thanh niên dìu gã đầu đinh dựa vào tường, quay lại nói với Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh: “Thật ngại quá, cảm xúc của nàng ấy không ổn định, ta thay mặt nàng ấy xin lỗi hai ngươi.”
Nơi này trước sau mất tích không ít người, xác thực rất nguy hiểm. Triệu Thanh Thanh thấy ba người bọn họ cũng không phải người xấu, có lòng tốt muốn khuyên bọn họ rời đi: “Ta không phải nói đùa với các ngươi. Cho dù có muốn quay video, các ngươi có thể tìm tài liệu tốt hơn, không nhất thiết phải đến những nơi nguy hiểm như thế này.”
Lời còn chưa nói hết, gã thanh niên tóc dài cắt ngang lời Triệu Thanh Thanh: “Ngay cả các ngươi cũng cảm thấy nơi này nguy hiểm, điều này nói rõ ở đây tuyệt đối có vấn đề. Chỉ cần chúng ta có thể quay được hình ảnh càng đặc sắc, chúng ta nhất định có thể nổi tiếng.”
“Các ngươi không nổi tiếng được đâu.” Hạ Thiên nhếch miệng nói.
Trần Quả Nhi thật sự nghe không lọt mấy lời này, trừng Hạ Thiên một cái: “Ngươi dựa vào đâu mà nói như thế? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lượt xem của chúng ta cho đoạn video vừa rồi đã hơn một triệu người.”
“Video đó đã bị xóa.” Triệu Thanh Thanh thản nhiên nói: “Cho dù các ngươi có đăng thêm nhiều video như thế, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị xóa, thậm chí không qua được xét duyệt. Các ngươi đừng nên lãng phí thời gian ở đây nữa.”
“Cho dù bị xóa, chúng ta cũng muốn quay.” Gã thanh niên tóc dài cắn răng, quyết tâm nói: “Nói chúng ta quay video không được hay thì còn có thể, nhưng có người nói chúng ta làm giả video, điều này tuyệt đối không thể tha thứ. Ta nhất định phải chứng minh cho những người kia biết, chúng ta không có làm gì. Nơi này thật sự có vấn đề, U Linh sơn trang cũng thật sự tồn tại.”
“Cho dù các ngươi quay được, các ngươi cũng chẳng chứng minh được điều gì, vẫn sẽ có người nói các ngươi làm giả video, cần chi phải vậy chứ.” Triệu Thanh Thanh tiếp tục khuyên: “Muốn kiếm tiền vẫn còn con đường khác, muốn tìm kích thích thì có thể thử những hoạt động thể thao, dù sao chúng vẫn an toàn hơn.”
Trần Quả Nhi hờn dỗi nói: “Chúng ta quay video không phải để kiếm tiền, cũng không phải để tìm kích thích, chỉ là muốn chia sẻ cho mọi người những gì mà chúng ta chứng kiến. Các ngươi thì biết cái gì.”
“Được rồi, tùy các ngươi vậy.” Triệu Thanh Thanh biết có nhiều lời với loại người này cũng vô dụng. Đến lúc đó, nếu có nguy hiểm, nàng thuận tay cứu bọn họ là được.
Gã thanh niên tóc dài ném ánh mắt về phía Trần Quả Nhi. Bọn họ dìu gã thanh niên đầu đinh vào một gian phòng bên cạnh.
Sau khi vào phòng, Trần Quả Nhi không khỏi thấp giọng hỏi gã thanh niên tóc dài: “Phong ca, hai người kia đến làm gì? Có phải…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận