Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2900: Phân hương biện khí (02)

“Được.” Nữ tướng bạch bào im lặng vài giây, bỗng lên tiếng: “Đằng sau hành cung có Tàng hương bảo khố, quốc vương khẳng định đã dùng hương liệu ở đó, tất cả hàng mẫu hoa cỏ trong nước cái nào cũng có.”
“Đa tạ.” Ninh Khiết nói lời cảm ơn nữ tướng bạch bào, sau đó lách mình rời đi.
Tôn Hinh Hinh ôn nhu nói với nữ tướng bạch bào: “Hương muội muội, làm phiền ngươi dạy phương pháp phân hương biện khí cho ta được không?”
“Được.” Lần này nữ tướng bạch bào không chút do dự, gật đầu thật mạnh.
Phương pháp phân hương biện khí thật ra cũng không phức tạp, chỉ có mười hai câu khẩu quyết. Tuy nhiên, nhớ kỹ khẩu quyết cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa, đầu tiên phải nhớ kỹ khẩu quyết trong lòng, sau đó phải có kiến giải độc đáo, từ đó nhìn được ảo diệu vô thượng của phân hương biện khí.
Tôn Hinh Hinh trời sinh tính không màng danh lợi, bản thân cũng chẳng có hứng thú với chuyện đánh giết, thiên phú thật sự có hạn. Cho nên, khi còn ở Thần Tiên đảo, nàng cũng không nắm giữ được bao nhiêu công pháp quyền cước, nhưng khi có thời gian rảnh, nàng lại đọc rất nhiều tư liệu về phương diện hoa cỏ, đối với công việc điều hương cũng không xa lạ gì. Bản thân nàng rất thích hoa cỏ, xác thực cũng rất si mê đối với các loại hương khí, lại có nội tình văn hóa phong phú, cho nên nàng rất nhanh đã có lý giải của mình về mười hai câu khẩu quyết.
Lúc này, Cơ Thập Nhất cầm một trang giấy đi tới, nói với Tôn Hinh Hinh: ‘Hinh chủ mẫu, ta phát hiện được một số giấy tờ trên người điều hương sư, trải qua thẩm tra đối chiếu, ta cho rằng phối phương này rất có thể là hương liệu Vạn Hương trận bọn họ đã bố trí.”
“Để ta xem qua một chút.” Tôn Hinh Hinh tiếp nhận một chồng giấy, liếc mắt mấy lần đã nhớ kỹ toàn bộ. Điều này phải quy công cho năm đó Hạ Thiên đã tiến hành châm kim tẩy tủy cho bọn họ, giúp trí nhớ của bọn họ tăng lên hết cực hạn của nhân loại. Gặp qua không quên đã là kỹ năng cơ bản.
Nữ tướng bạch bào cũng xem qua: “Hương liệu bên trên đúng là phối phương Vạn Hương trận thường dùng, nhưng xem ra có hơn một ngàn loại.”
“Không sao, chỉ cần mỗi thứ có hàng mẫu, ta ngửi qua một lần sẽ không quên.” Tôn Hinh Hinh cũng không lo lắng, bắt đầu ngắt lấy hương vụ giữa không trung, thử ngửi hương liệu ẩn chứa bên trong, ánh mắt thay đổi nhiều lần, rất nhanh đã có tính toán trong lòng.
Một lát sau, Ninh Khiết đã cùng với một đám cung nữ mang theo hai ngăn kéo bằng gỗ.
“Ta đã lấy toàn bộ hương liệu trong kho.” Ninh Khiết ra lệnh cho cung nữ đặt ngăn kéo bằng gỗ xuống đất, quay sang nói với Tôn Hinh Hinh: “Hinh tỷ, có thể bắt đầu rồi.”
“Được.” Tôn Hinh Hinh cũng không chậm trễ, lập tức mở ngăn kéo thứ nhất, phát hiện bên trong có bột phấn mười loại hoa khác nhau. Nàng bốc từng loại đưa lên mũi khẽ ngửi, sau đó nói: “Có Mộ Nhan hoa, Đan Tâm Hải Đường, Kim Ba Ma Cúc, Đề Na Lan Diệp, Hỏa Mã Đề, Thụy Tụ Hương Căn…”
Sau khi đọc xong tên các loài hoa, Tôn Hinh Hinh dựa theo phương pháp phân hương biện khí, nhẹ nhàng điểm một cái vào giữa hương vụ giữa không trung, chỉ thấy bên trong hương vụ nồng đậm lập tức phân ra vô số sợi hương khí, rất nhanh tiêu tán giữa không trung.
“Nguyệt Hình thảo, Phiên Hiệt Tử, Kính Ma Thủ…” Nàng tiếp tục phân biệt hương khí từ bên trong hương vụ nồng đậm.
Tôn Hinh Hinh nhận được sự cổ vũ rất lớn, lại càng thêm nhiệt tình, động tác càng lúc càng nhanh.
“Dũng Địa Kim Liên, Tiếu Phật Túc, Long Lân Quả Diệp, Cửu Khúc Linh Tham, Thiên Hồng Thảo…”
Dần dần, hương vụ giữa không trung càng lúc càng nhạt, cuối cùng chỉ còn lại hai ba sợi vụn vặt phiêu đãng giữa không trung, không còn đủ sức gây nguy hiểm, nhưng vì Tôn Hinh Hinh đã có chấp niệm, nhất định phải biết hai ba loại hương khí cuối cùng là thứ gì.
“Hinh tỷ, nếu không thì quên đi.” Ninh Khiết thấy trán Tôn Hinh Hinh đã đổ đầy mồ hôi, không khỏi khuyên nhủ: “Chỉ cần gọi một trận gió đến là có thể thổi tan.”
Tôn Hinh Hinh lắc đầu, từ chối lời thuyết phục của Ninh Khiết: “Không được, ta nhất định phải biết cho rõ ràng, làm việc thì không nên bỏ dỡ nửa chừng.” Nói xong, nàng lại hỏi Ninh Khiết: “Tất cả hương liệu hoa cỏ trong Tàng hương khố đều ở đây?”
“Đúng, tất cả đều nằm ở đây.” Ninh Khiết gật đầu.
Tôn Hinh Hinh khẽ cau mày, có chút trăm mối vẫn không có cách giải: “Vậy thì lạ thật, tại sao còn có hai loại hương khí không có hàng mẫu ứng đối?”
“Đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi không phân biệt được hai loại hương cuối cùng đâu.” Hương Ba quốc vương không biết tỉnh lại từ lúc nào. Mặc dù khí độ cả người cực kỳ suy bại, nhưng vẫn còn chưa chết, vẫn có thể chống đỡ được một hơi, lại còn trào phúng Tôn Hinh Hinh: “Đời này các ngươi cũng đừng hòng biết chúng là cái gì. Ha ha ha!”
“Ngươi cười cái rắm.” Ninh Khiết khó chịu nguýt ông ta một cái: “Ngoan ngoãn nằm ở đó chờ chết đi, còn nói mấy lời vô dụng nữa làm gì. Thần hương, Vạn Hương trận của ngươi đã bị chúng ta phá, ngươi còn sức lực để mà đắc ý à.”
“Phá thì phá thôi, dù sao bổn vương cũng phải chết, còn quản mấy thứ đó làm gì.” Hương Ba quốc vương mỉm cười: “Nhưng có thể khiến các ngươi khó chịu, bổn vương có chết cũng cảm thấy vui.”
“A, ta biết hai loại hương khí đó là gì rồi.” Tôn Hinh Hinh bừng tỉnh, nhưng biểu hiện hơi sa sút: “Tại sao ngươi có thể làm mấy chuyện đó chứ?”
“Ồ, ngươi thật sự có thể phân biệt ra được, đúng là kỳ tài ngàn năm khó gặp trong giới điều hương.” Hương Ba quốc vương lấy làm tiếc: “Nếu ngươi thuộc về bổn vương, làm sao thần hương lại không thể điều chế ra được chứ. Bổn vương cần chi phải sợ hãi co người ở cái nơi này. Tiên Vân đại lục vốn thuộc về bổn vương, đám họ Cơ kia có tài đức gì… Bổn vương thật sự không cam lòng. Phốc!”
Vừa dứt lời, Hương Ba quốc vương phun ra một ngụm máu, nghẹo đầu chết tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận