Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 1797. Dương San

Triệu Thanh Thanh nhìn nữ nhân trong hồ nước, trong lòng nàng ít nhiều có chút buồn bực, nàng vốn muốn cùng sư phụ đến đây sống thế giới của hai người, nhưng kết quả lại xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp ở đây, mà sư phụ và đại mỹ nữ kia còn quen biết nhau.
Cho dù mỹ nữ này không phải là cô vợ nào đó của sư phụ, nhưng hơn phân nửa là nàng cũng có chút quan hệ với sư phụ.
Thậm chí Triệu Thanh Thanh còn nghĩ đến Thạch Thuần, trước đây ở thành phố Mộc Dương có một bóng đèn là Thạch Thuần cũng không xuất hiện chuyện gì, bây giờ ở trong núi Thanh Phong gần như biệt lập này, thế mà nàng còn có thể gặp được một bóng đèn tương tự.
“Ồ, nàng ấy tên là Dương San.” Hạ Thiên trả lời: “Nàng là nha hoàn kiêm chức của Thần tiên tỷ tỷ. Đôi khi nàng ấy sẽ đến đây để hầu hạ Thần tiên tỷ tỷ, bình thường nàng ấy hình như là một hướng dẫn viên du lịch.”
“Hướng dẫn viên du lịch.” Triệu Thanh Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cẩn thận nhìn chằm chằm Dương San, một lúc sau, nàng đột nhiên nhận ra: “A, nói tới hình như ta nhớ đã từng gặp qua ngươi. Ngươi chính là nữ hướng dẫn viên du lịch xinh đẹp nhất núi Thanh Phong, hay đại sứ hình ảnh của núi Thanh Phong Sơn gì đó và còn là cô gái đẹp nhất thôn. Tóm lại là ta đã từng nhìn thấy hình ảnh tuyên truyền của ngươi rồi.”
“Đúng vậy, đó chính là ta, ngươi, ngươi là Thanh Thanh nữ hiệp sao?” Dương San cũng nhận ra Triệu Thanh Thanh.
“Đúng, ta là Triệu Thanh Thanh.” Triệu Thanh Thanh trả lời: “Ai, lúc đầu ta còn cho là những bức ảnh của ngươi ở trên mạng đều do chỉnh sửa. Không ngờ người thật sự cũng rất xinh đẹp, chỉ có điều ngươi đang không mặc quần áo nên ta chưa thể nhận ra ngay được.”
“A…” Khuôn mặt xinh đẹp của Dương San lập tức đỏ bừng: “Ngươi, trước tiên các ngươi có thể quay người lại trước được không, để cho ta mặc quần áo trước đã…”
“Xoay người thì có cái gì tốt đâu? Dù sao thì cũng đã nhìn thấy hết rồi.” Triệu Thanh Thanh bĩu môi: “A, ta nhớ ra rồi, hình như trước kia ngươi từng có chút quan hệ gì đó với sư phụ, đúng rồi, lúc trước ngươi đã từng bán một ít táo gai, sau đó còn bị sư phụ phi lễ phải không?”
“Ta, chuyện kia...” Dương San lộ ra vẻ lúng túng, nàng vẫn ở trong hồ nước không có đi ra, mặc dù nước rất trong, nàng cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, bất kể như thế nào thì nàng cũng phải che giấu.
“Thôi được rồi, ta cũng lười hỏi những chuyện trước đây, sao ngươi lại ở chỗ này vậy? Ở đây, ngoại trừ ngươi ra còn có ai khác không?” Triệu Thanh Thanh có chút tò mò hỏi.
“Ta, ta thường xuyên đến đây một mình, đôi khi mệt mỏi, ta sẽ chạy tới đây tắm rửa.” Dương San có chút lo lắng: “Bây giờ chắc là không có người khác, Nguyệt tiên tử nói cho ta cách đi vào, người khác không thể vào được đâu.”
“Được rồi, vậy ta cũng lười quản ngươi nữa, sư phụ, chúng ta chuyển sang nơi khác chơi đi.” Triệu Thanh Thanh lôi kéo Hạ Thiên muốn đi.
“Được, ta dẫn ngươi đi bắt thỏ rừng.” Hạ Thiên cũng không quan tâm đến Dương San, rõ ràng, mặc dù Dương San rất xinh đẹp, thân hình coi như không tệ. Thật sự mà nói nàng đủ để so sánh cao thấp với Triệu Thanh Thanh, nhưng bây giờ rõ ràng là hắn không có nhiều hứng thú lắm với Dương San.
So ra mà nói, hiện tại hắn càng thích đi chơi với mỹ nữ đồ đệ Triệu Thanh Thanh hơn.
Ừm, dù sao thì chơi với đồ đệ vẫn vui hơn.
Hạ Thiên và Triệu Thanh Thanh rất nhanh đã biến mất khỏi bên hồ nước, cuối cùng Dương San thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng vội vàng đứng dậy, đi ra từ trong hồ nước, lau khô cơ thể, mặc quần áo vào, sau đó trái tim lại ngăn không được đập loạn xạ, vừa mới lúc ấy, nàng thực sự lo lắng không biết Hạ Thiên sẽ làm gì với mình.
Năm đó, Hạ Thiên bất ngờ cướp đi nụ hôn đầu của nàng chỉ vì chứng minh hắn không phải người tốt, chuyện đó đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng nàng. Mặc dù bây giờ nàng không còn ngây thơ như trước, nhưng nàng vẫn không có cách nào quên đi được chuyện kia.
Tuyết rơi đầy trời nhưng hồ nước lại giống như gương sáng, Dương San cúi đầu nhìn xuống, trong hồ nước có một nữ nhân xinh đẹp thoát tục, váy trắng như tuyết, nhìn giống như thần tiên.
Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt Thanh Nhã, trong tiềm thức nàng bắt đầu hướng về phía vị tiên nữ chân chính kia, nàng rất thích vẻ đẹp của vị tiên nữ kia, yêu thích sự thanh nhã bất phàm của vị tiên nữ đó, nàng yêu thích tất cả mọi thứ về vị tiên nữ đấy. Cho nên nàng bắt đầu để mọi thứ của chính mình tới gần hơn vị tiên nữa kia.
Bao gồm cả việc ăn mặc.
Mỗi khi nàng đến đây một mình, lúc nào nàng cũng sẽ mặc một chiếc váy trắng.
Dương San nhẹ nhàng thở phào một cái, may mà Hạ Thiên không nhìn thấy được bộ váy này, đối với nàng mà nói, đây giống như là một bí mật, một bí mật không muốn người khác biết đến.
Thật ra nàng cũng muốn trở thành tiên nữ.
Một tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, bỏ lại tất cả ở phía sau, không lệ thuộc vào bất cứ điều gì.
Dương San nhẹ nhàng thở dài rồi quay người rời đi.
Dương San ngây thơ không rành sự đời của trước kia đã thực sự không còn nữa, bây giờ nàng đã biết đa sầu đa cảm, thỉnh thoảng vẫn sẽ hoang mang về chuyện gì đó.
Hạ Thiên, nam nhân đã từng cướp đi nụ hôn đầu của nàng đã thay đổi vận mệnh của nàng, hắn cũng khiến cho nàng không chắc chắn về số phận tương lai của mình.
Không hề nghi ngờ, Hạ Thiên hoàn toàn không biết bây giờ trong lòng của Dương San đang có nhiều suy nghĩ như vậy, lúc trước hắn cưỡng hôn Dương San cũng chỉ bất mãn vì bị coi là người tốt mà thôi, không phải vì hắn thích Dương San.
Bạn cần đăng nhập để bình luận