Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2689: Sơn Thần Lệnh

“Là Sơn Thần Lệnh do tổ sư đích thân chế tạo.” Nhậm chưởng giáo kiến thức rộng rãi, trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch tấm lệnh bài, vội kêu lên: “Không ổn rồi, hắn ta muốn cướp linh mạch Chung Nam sơn.”
Thần Sơn Lệnh là một loại lệnh bài đặc biệt hiệu lệnh linh mạch. Trên trái đất có rất nhiều danh sơn đại xuyên có linh mạch dưới lòng đất. Đáng tiếc, ngoại trừ tu tiên giả Kim Đan đại thành, người còn lại hoàn toàn không cách nào thu hoạch được sự trợ giúp quá lớn từ linh mạch. Cho nên, một số đại năng Kim Đan Kỳ sẽ chế tạo một tấm lệnh bài truyền lại cho hậu nhân môn phái, đặc biệt dùng để hiệu lệnh linh mạch bổn sơn.
Bình thường, lệnh bài này đều do tông phái sơn môn bí mật bất truyền. Ngoại trừ Chưởng giáo, những người còn lại đều chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói chi là gặp.
Sơn Thần Lệnh đã bị thất lạc trong trận đại kiếp một trăm hai mươi năm trước. Về sau, mấy đời Chưởng giáo Trùng Dương cung chỉ có thể bị động ứng đối linh mạch vỡ tan, cho nên bọn họ không thể không qua loa Kết Đan, sau đó xả thân tạm thời trấn trụ linh mạch.
“Tại sao ngươi lại có vật này?” Nhậm chưởng giáo quát hỏi.
Tân khách ngồi đầy cũng đều kinh hãi không thôi. Nếu linh mạch Chung Nam sơn bị đoạt, những ngày tiếp theo của bọn họ sẽ không dễ chịu. Nhưng bọn họ bị một luồng sức mạnh kỳ lạ cố định một chỗ, hoàn toàn không giúp được gì.
“Vì sao bổn chân nhân lại có vật này?” Hồng Dương Chân Nhân giễu cợt: “Tất nhiên Tiểu Tiên Giới có người ngờ đến các ngươi sẽ không nghe lời, cho nên cố ý ban vật này cho ta, để ta có thể giải quyết xong mọi việc.”
Nhậm chưởng giáo lạnh giọng nói: “Lệnh bài này chính là vật tuyệt mật Chung Nam sơn chúng ta, bị thất lạc trong trận đại kiếp Tu Tiên Giới một trăm hai mươi năm trước. Lúc này nó xuất hiện trong tay ngươi, có phải đã nói rõ trận đại kiếp đó không thoát khỏi liên quan với Tu Tiên Giới hay không.”
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Hồng Dương Chân Nhân lộ ra sắc mặt vô lại, uy hiếp: “Hoặc ngươi nhường ra Chung Nam sơn, bổn chân nhân cho ngươi mượn môn phái chỉnh đốn tán tu trong thiên hạ, hoặc bổn chân nhân rút đi linh mạch Chung Nam sơn, để các ngươi nhìn thấy cái núi nát này cứ như vậy mà chết đi.”
“Ngươi đừng vọng tưởng, bần đạo sẽ không để cho ngươi được như ý.” Nhậm chưởng giáo bay lên, muốn ngăn cản Hồng Dương Chân Nhân. Nhưng vừa tiếp cận đối phương, ông ta đã bị một vòng bảo hộ cương khí mênh mông chấn trở về.
Hồng Dương Chân Nhân nhìn thấy, không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả, không chút kiêng kỵ chế giễu: “Quả nhiên giới thế tục chẳng có ai ra hồn. Phế vật như ngươi cũng có thể làm Chưởng giáo Trùng Dương cung.”
Nhậm chưởng giáo lửa giận công tâm, thiếu chút nữa không phát tác bệnh tim chết ngay tại chỗ. Cũng may Trương Minh Đà nhìn thấy thời cơ vẫn còn sớm, vội tiến lên châm cho ông một châm.
“Anh rể, chúng ta có cần giúp một tay hay không?” Thạch Thuần nhìn tình huống trước mắt, ngo ngoe muốn động.
Hạ Thiên lười biếng ngáp một cái, vẻ mặt không sao cả: “Có cái gì mà phải giúp chứ? Nó chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
“Nếu để cho người kia đạt được mục đích, ngươi chữa trị linh mạch không phải vô ích rồi sao?” Gương mặt Thạch Thuần hiện lên sự lo lắng: “Anh rể, mấy chuyện ăn thiệt như thế, chúng ta không thể làm.”
Hạ Thiên mỉm cười, trả lời một câu: “Ăn thiệt chứ không phải thua thiệt. Đời này không thể thua thiệt được.”
“Hừ, ta thấy các ngươi ngay cả chữ chết cũng không biết viết như thế nào.” Hồng Dương Chân Nhân nghe Hạ Thiên và Thạch Thuần nói chuyện với nhau, không khỏi phẫn nộ quát: “Hôm nay, những người khác có thể sống nhưng các ngươi thì phải chết.”
“Chúng ta không thể chết được.” Hạ Thiên ăn hết một bàn thức ăn, tiện tay gác đũa, tiếp nhận khăn giấy Ninh Nhụy Nhụy đưa đến, lau miệng: “Nhưng ngươi, ngay cả tư cách chết cũng không có, sẽ chỉ sống không bằng chết.”
“Sắp chết đến nơi, lại còn lớn tiếng không biết ngượng. Xem ra, ngươi chán sống thật rồi.” Hồng Dương Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, giơ cao lệnh bài trong tay, quát lớn với đám người Hạ Thiên: “Bây giờ để ta cho các ngươi nếm thử tư vị linh áp ngập đầu.”
Lệnh bài nổi lên ánh sáng, một luồng linh áp khổng lồ từ trong lòng đất truyền ra. Vô số tân khách trong đại điện đều bị ép đến miệng phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Tuy nhiên, đám người Hạ Thiên vẫn bình yên vô sự, nhất là Thạch Thuần vẫn mở đôi mắt to, gương mặt tràn ngập mong đợi nhìn Hồng Dương Chân Nhân.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Hồng Dương Chân Nhân có vẻ ngoài ý muốn, âm thầm niệm pháp chú, một lần nữa hướng về đám người Hạ Thiên: “Quỳ xuống cho ta.”
Hạ Thiên chẳng những không quỳ, ngược lại còn chậm rãi đứng lên: “Ngươi đừng phí sức nữa. Lệnh bài nát này của ngươi hoàn toàn vô dụng đối với ta.”
“Không thể nào.” Hồng Dương Chân Nhân không tin mấy lời nói nhảm: “Sơn Thần Lệnh do tu tiên giả Kim Đan đại thành chế tạo ra, có thể khu động linh mạch mấy ngàn dặm. Trừ phi ngươi là Kim Đan đại thành, nếu không, ngươi không có khả năng không bị linh áp ảnh hưởng.”
Thạch Thuần ngây thơ hỏi: “Vì sao ngươi lại loại trừ anh rể của ta khỏi danh sách Kim Đan đại thành chứ?”
‘Ha ha, nếu hắn là Kim Đan đại thành, bổn chân nhân đã sớm vũ hóa thành tiên.” Khóe miệng Hồng Dương Chân Nhân khẽ nhếch lên, trào phúng: “Các ngươi sắp chết rồi. Các ngươi hãy xem bổn chân nhân trấn áp các ngươi đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận