Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2805: Chỉ cần tiếp được hai kiếm

“Rất tốt.”
Thiết Tử Dương lạnh lùng nhìn Cố Hàm Sương, ánh mắt lộ ra vẻ ngoan lệ: “Hôm nay, bổn công tử sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt, để ngươi biết cái gì mới thật sự là kiếm đạo.”
“Kiếm đạo có cách tu luyện riêng, chẳng có cái gì là thật hay giả cả.” Cố Hàm Sương lạnh nhạt đáp lại.
Lửa giận Thiết Tử Dương trong nháy mắt tăng lên, nhấc kiếm trực chỉ: “Đến bây giờ ngươi vẫn còn vũ nhục kiếm đạo như thế, tự gây nghiệt thì không thể sống.”
“Nói xong chưa?” Gương mặt xinh đẹp của Cố Hàm Sương vẫn không chút biểu cảm, con ngươi lạnh lẽo cũng không hề có chút ba động.
“Nếu ngươi đã khăng khăng muốn chết, bổn công tử sẽ thành toàn cho ngươi. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội.” Thiết Tử Dương cảm thấy mình bị sỉ nhục quá lớn, nhấc kiếm đánh ra mấy trăm đóa kiếm hoa, bao phủ Cố Hàm Sương ở bên trong.
Kiếm pháp quả thật rất đẹp. Kiếm hoa gần như mọc ra từ hư vô, nhanh đến mức không thể tưởng tượng, quả nhiên thanh danh vang dội.
Ba người Tiêu Thính Vũ nhìn thấy cũng không khỏi giật mình. Thiết Tử Dương sử dụng chính là Vô Hạn kiếm pháp. Nhìn hắn ta thi triển một cách thuận buồm xuôi gió như thế, đoán chừng đã luyện đến ba mươi tám thức trở lên.
Kiều Tiểu Kiều rất có lòng tin với Cố Hàm Sương, cũng không phải nàng cảm thấy kiếm thuật của Cố Hàm Sương cao hơn những người này, mà là tu vi của nàng ấy nghiền ép bọn họ. Khi tu vi và cảnh giới cao hơn người khác, đao kiếm thật ra cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Một tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, cho dù chỉ dùng một nhánh cây cũng có thể miểu sát một đám cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh. Đây là thực lực quyết định, không phải ý chí cá nhân quyết định.
Trên thực tế, tình huống trên lôi đài cũng chứng thực suy nghĩ của Kiều Tiểu Kiều.
Kiếm thuật của Cố Hàm Sương cũng không lòe loẹt, đối mặt với kiếm hoa phô thiên cái địa, nàng chỉ bổ một kiếm bình thường về phía trước.
Một kiếm này đơn giản trực tiếp, không có bất kỳ hư chiêu mánh khóe nào, nhưng lại ẩn chứa uy áp không tự chủ được mà tản ra của tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ.
Vô số kiếm hoa trong nháy mắt bị nghiền nát, biến thành điểm sáng văng ra bốn phía.
Thiết Tử Dương bị một kiếm dọa sợ, đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, động cũng không động được, tay cầm kiếm run lên, keng một tiếng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người vốn cho rằng sẽ được nhìn thấy một trận tỷ thí của thế lực ngang nhau. Kết quả Cố Hàm Sương chỉ dùng một kiếm đã giải quyết Thiết Tử Dương.
Thiết Tử Dương chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới lạnh lẽo. Hắn ta thân là kiếm khách, ngay cả kiếm cũng không cầm được, nhất là trước mắt bao người bị một nữ nhân đánh bại. Xấu hổ, giận dữ và sỉ nhục khiến cho hắn ta nửa giây cũng không ở nổi, thả người rời khỏi đại đường, chẳng biết đi đâu.
Trên đài, sắc mặt Châu Mục Thiết Thanh Phong không khỏi trầm xuống, dường như muốn nói cái gì đó nhưng chỉ há to miệng, lời gì cũng không nói được.
“Thiết huynh, ta thấy lệnh lang chỉ là nhất thời sai lầm, cũng không phải thực lực không sánh nổi nữ tử kia.” Kiếm Cửu Minh hợp thời hòa giải: “Ngày mai, hắn ta vẫn có thể tham gia như thường lệ.”
“Không cần, tài nghệ khuyển tử không bằng người, không có gì đáng nói.” Thiết Thanh Phong khôi phục nụ cười, vô cùng rộng lượng: “Nữ tử này thật sự thâm tàng bất lộ, chỉ sợ vị trí kiếm khôi, sau Hồng Bào Kiếm Phi một trăm năm trước, sẽ bị nữ tử này đoạt được.”
Lời nói của Thiết Thanh Phong khiến sắc mặt Kiếm Cửu Minh thay đổi mấy lần. Ông ta nói như thế chẳng khác nào đâm vào chỗ đau của Kiếm Cửu Minh. Bản thân Kiếm Cửu Minh là người cực kỳ truyền thống, luôn có thái độ phản đối đối với nữ kiếm tu. Trong đại hội thử kiếm một trăm hai mươi năm trước, ông thân là trang chủ nhưng cũng có tham gia. Kết quả, ông lại thua dưới tay Hồng Bào Kiếm Phi. Ông ta vẫn luôn cho rằng đó là sự sỉ nhục của mình. Bây giờ Thiết Thanh Phong bỗng nhiên đề cập đến, ánh mắt ông ta nhìn Cố Hàm Sương và Kiều Tiểu Kiều cũng có chút thay đổi.
Cố Hàm Sương đưa mắt nhìn Thiết Tử Dương rời đi, ánh mắt đẹp liếc nhìn toàn trường, từ tốn hỏi một câu: “Kế tiếp là ai?”
Kiếm khách đang ngồi không khỏi nhìn nhau, nhất thời không có ai trả lời.
“Không ai dám lên sao?” Cố Hàm Sương hỏi lại lần nữa, sau đó nói tiếp: “Để không lãng phí thời gian, chi bằng các ngươi lên hết một lần đi.”
“Chỉ là nữ kiếm, lại không coi ai ra gì.” Người lên tiếng chính là đại hán cao hai mét, khi nói chuyện giọng cứ oang oang khiến màng nhĩ người nghe phải đau nhức. Khi hắn ta vừa đứng lên, một áp bách không hiểu đánh tới mọi người.
Kỳ Linh Thần nhấc lên trọng kiếm mấy ngàn cân thả người nhảy lên lôi đài, toàn bộ lôi đài cũng chấn động theo.
Thân hình Kỷ Linh Thần cao lớn khôi ngô, đứng chung một chỗ với Cố Hàm Sương thân hình nhỏ nhắn mảnh mai giống như mãnh hổ đứng cùng con thỏ. So sánh mạnh yếu trở nên quá rõ ràng.
Tiêu Thính Vũ có chút đồng tình nói với Kiều Tiểu Kiều: “Bằng hữu của ngươi gặp nạn rồi. Có câu cái gì cũng phải ráng hết sức, Kỷ Linh Thần vốn sử dụng trọng kiếm, cộng thêm trời sinh thần lực. Kiếm thuật có cao hơn nữa cũng không chịu được hai kiếm của hắn ta, ngươi nên bảo nàng ta nhận thua đi.”
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: “Thật ra, ta cảm thấy các ngươi cùng tiến lên một lúc luôn đi, như vậy sẽ tiết kiệm được thời gian, tránh cho kéo dài đến ngày mai mới quyết ra được kết quả.”
Tiêu Thính Vũ lắc đầu. Hai nữ nhân này người sau còn điên rồ hơn người trước.
Công tử cầm ngọc phiến bên cạnh lại cười nhạo một tiếng, châm chọc: “Ánh mắt của nữ nhân luôn thiển cận như thế, lúc nào cũng tự cho là đúng.”
Kiều Tiểu Kiều cũng lười cãi lại. Hôm qua, nàng và Cố Hàm Sương đã thương lượng xong đối sách, hạ quyết tâm hôm nay tốc chiến tốc thắng. Những người trước mắt chú định đều là kẻ thất bại.
“Chỉ cần ngươi có thể tiếp được lão tử hai kiếm, coi như ngươi thắng.” Kỷ Linh Thần khinh thường nhìn Cố Hàm Sương, oang oang nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận