Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4336: Bởi vì ngươi chỉ là thông minh, còn ta là thiên tài

“Có chút thú vị.”
Mệnh Vô Thường lóe lên, lập tức ổn định thân hình, gương mặt lộ vẻ kinh nghi: “Làm sao ngươi có thể rời khỏi kết giới của bổn tọa?”
Hạ Thiên nhếch miệng: “Có phải ngươi cảm thấy kết giới của mình rất ngon không?”
“Không cần cảm thấy, kết giới chi thuật của bổn tọa độc bộ liên minh tu tiên, không ai có thể phá.”
Gương mặt Mệnh Vô Thường hiện lên sự kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Cho dù đại chí tôn cũng vô pháp phá giải trong thời gian ngắn. Chỉ dựa vào ngươi thì càng không thể nào.”
Hạ Thiên cười một tiếng: “Bây giờ không cần phải phá.”
“Cho nên bổn tọa rất hiếu kỳ ngươi đã làm như thế nào?”
Ánh mắt Mệnh Vô Thường tràn ngập sự nghi hoặc: “Băng Hỏa linh thể của ngươi bị phong, Nghịch Thiên Bát Châm cũng tạm thời không thể dùng đến. Chỉ dựa vào Quỷ Y Cửu Châm của ngươi, còn có đống thân pháp loạn thất bát tao mà ngươi đã học được, hoàn toàn không có khả năng thoát ra ngoài.”
Hạ Thiên hờ hững nói: “Đó là cái gì? Để khiến cho ta có ảo giác không sử dụng được Băng Hỏa linh thể và Nghịch Thiên Bát Châm sao?”
Gương mặt Mệnh Vô Thường hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh trấn định lại: “Bổn tọa hiểu rồi, ngươi đã có được tin tức hữu dụng gì đống ngọc giản đó, đúng không?”
“Không sai.” Hạ Thiên gật đầu: “Đích thật là ta đã có được tin tức hữu dụng.”
“Vậy là tốt rồi, cũng không uổng công bổn tọa bỏ ra cái giá lớn truyền tống ngươi về lại hơn hai vạn năm trước.”
Ánh mắt Mệnh Vô Thường hiện lên sự mừng rỡ, trong lòng bừng tỉnh: “Chẳng lẽ phương thức phá giải kết giới của ngươi chính là thu hoạch đến từ việc chỉnh lý Nghịch Thiên Thần Châm lần này?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Thôi đừng chém gió nữa. Cái gì Nghịch Thiên Thần Châm, ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc giống như ngươi sao?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?" Biểu hiện Mệnh Vô Thường trở nên ngưng trọng. “Cái gì Nghịch Thiên Thần Châm, nó hoàn toàn không tồn tại.” Hạ Thiên cười nhạo một tiếng, lười biếng nói: “Tuy nhiên, ta cũng rất bội phục ngươi lại có thể làm được nhiều chuyện như vậy, lại còn tốn thời gian làm nền lâu như thế. Nhưng ngươi đã đánh giá cao sự thông minh của mình, đồng thời cũng đánh giá thấp ta.”
Nói xong, Hạ Thiên nghiêm túc nhấn mạnh: “Bởi vì ngươi chỉ là thông minh, còn ta là thiên tài. Cho dù ngươi thông minh đến cỡ nào cũng không bằng thiên tài.” “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Mệnh Vô Thường cũng không để ý lời Hạ Thiên nói, chỉ lạnh lùng đáp lại: “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi học xong Nghịch Thiên Thần Châm thì có thể phân cao thấp với bổn tọa. Ngươi vẫn chỉ là con giun con dế như cũ mà thôi. Vừa rồi ngươi có thể chạm vào bổn tọa cũng là do bổn tọa nhất thời vô ý… A!”
Lời còn chưa nói hết, trên gương mặt của ông ta lại bị đánh thêm một quyền.
Lần này, nắm tay của Hạ Thiên lại nổi lên từng sợi khí tức màu vàng.
Mệnh Vô Thường bay rớt ra ngoài nhưng rất nhanh đã đứng thẳng thân hình, trên gương mặt hiện lên sự kinh ngạc: “Ngươi đã luyện Nghịch Thiên Thần Châm, vậy tại sao ngươi lại có khả năng dùng kiếp lực chứ?”
Hạ Thiên cười nói: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu.”
“Hiểu cái gì?” Mệnh Vô Thường sửng sốt.
“Hoàn toàn không có cái thứ gì gọi là Nghịch Thiên Thần Châm tồn tại cả.” Hạ Thiên cười nhạo: “Ta không muốn lặp lại lần thứ ba. Ngươi cũng không cần cho rằng ngươi có thể lừa được ta.”
Sắc mặt Mệnh Vô Thường ngưng trọng hẳn lên.
Qua một hồi lâu, khóe miệng Mệnh Vô Thường lại hơi nhếch lên, lộ ra vẻ thương hại: “Xem ra thần trí của ngươi đã bị Hồng Mông thanh khí ảnh hưởng. Đúng là đáng buồn!”
“Ngươi mới là đáng buồn đấy. Trò hề này ngươi tự chơi một mình đi.” Hạ Thiên lắc đầu: “Ngươi cho rằng ngươi đi guốc trong bụng của ta, nhưng ngươi lại không biết ta đã sớm chờ ngươi ở đây.”
Nói xong, lại một quyền đánh tới.
Bành.
Mệnh Vô Thường lại bị đánh một quyền, miệng mũi chảy máu. Ông ta đưa tay sờ lên mặt, phát hiện tay đầy máu, miệng không khỏi lẩm bẩm: “Không thể nào? Tại sao bổn tọa lại chảy máu?”
“Có phải ngươi khó tin lắm đúng không?” Hạ Thiên cười hì hì lấy ra ngân châm đâm tới Mệnh Vô Thường: “Còn có nhiều kinh hỉ hơn tặng cho ngươi.”
Mệnh Vô Thường rất nhanh khôi phục lại sự bình thường, thản nhiên nói: “Huyết nhục chi khu đối với bổn tọa mà nói chỉ là một túi da mà thôi, lúc nào cũng có thể ném sang một bên. Tuy nhiên, Nghịch Thiên Thần Châm của ngươi thật sự hữu dụng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Ngân châm của Hạ Thiên không chút trở ngại đâm thẳng vào cơ thể Mệnh Vô Thường. Mệnh Vô Thường cũng không tránh, ngược lại còn thản nhiên để Hạ Thiên thực hiện, thậm chí còn nói: “Thật ra ta vẫn luôn muốn thử hương vị của Nghịch Thiên Thần Châm, xem rốt cuộc nó có thần kỳ như trong lời đồn hay không. Nguyên lý vận dụng của nó như thế nào? Vì sao nó lại có được thần hiệu nghịch thiên như vậy? Cộng thêm… Hả?”
Hạ Thiên cười nói: “Bây giờ ngươi đã cảm nhận được chưa?”
“Băng Hỏa kiếp lực?” Gương mặt Mệnh Vô Thường hiện lên sự kinh ngạc: “Băng Hỏa linh thể của ngươi đã bị tĩnh linh văn của ta nuốt chửng rồi mới đúng, vì sao nó vẫn còn tồn tại?”
Khi nói những lời này, cơ thể của Mệnh Vô Thường dần dần ngưng trệ, đồng thời cũng không thể động đậy.
“Bổn tọa thật không thể động đậy?” Mệnh Vô Thường cũng không bối rối, ngược lại còn mừng rỡ: “Nguyên lý của nó là gì? Băng Hỏa kiếp lực không thể hạn chế được bổn tọa mới đúng chứ? Cho dù Nghịch Thiên Thần Châm có thể tăng phúc hết thảy linh lực cũng không thay đổi được. Chẳng lẽ… là pháp tắc?”
Rất nhanh ông ta đã lắc đầu bác bỏ suy nghĩ này: “Không không không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận