Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2987: Trận pháp tầng tầng lớp lớp

“Nhưng ngươi đừng quá đắc ý.”
Bên ngoài cơ thể Huyền Dương Tiên Đế bỗng nhiên hiện lên mười trận pháp, tầng tầng lớp lớp, sau đó, ông ta khôi phục như bình thường: “Ngươi thật sự cho rằng một quyền của ngươi có thể giải quyết được trẫm, không đơn giản như vậy đâu.”
Hạ Thiên thản nhiên hỏi: “Cùng lắm thì tiếp một quyền nữa, có gì khó đâu?”
“Ngươi không có cơ hội đánh một quyền nữa đâu.” Huyền Dương Tiên Đế ngạo nghễ nói: “Ngươi thua rồi.”
Hạ Thiên liếc qua Huyền Dương Tiên Đế: “Tên ngốc ngươi đang diễn hài đúng không?”
“Từ trước đến nay trẫm luôn nghiêm túc, tuyệt không nói bừa.” Khóe miệng Huyền Dương Tiên Đế nhếch lên một độ cong trào phúng: “Trẫm biết ngươi lúc này nhất định rất nghi hoặc, thậm chí cảm thấy trẫm đang chơi xấu, nhưng trên thực tế, ngươi đích thật đã thua.”
Điều này, ngay cả Từ Côn Luân cũng không nghe nổi nữa, nhịn không được liền nói với Huyền Dương Tiên Đế: “Thua thì thua, mạnh miệng để làm gì. Ngươi thừa nhận đi chứ? Đường đường là Tiên đế, tại sao ngươi giống vô lại thế?”
“Ngay cả ngươi cũng cho rằng ta thua?” Huyền Dương Tiên Đế nhìn Từ Côn Luân, hơi chút thất vọng: “Ban đầu, ta cứ tưởng ngươi đã có tiến bộ, xem ra ngươi vẫn trì trệ không tiến.”
Từ Côn Luân biết rõ Huyền Dương Tiên Đế, biết ông ta trong tình huống bình thường sẽ không nói nhảm, không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ ông ta thật sự ẩn giấu tuyệt chiêu phản sát, còn ông ta và Hạ Thiên đều nhìn không ra?
“Ngươi nghe ông ta nói mò làm gì.” Hạ Thiên lười lãng phí thời gian ở đây với hai người đàn ông: “Tránh đường ra đi, ta còn phải đi tìm Cửu nha đầu.”
Huyền Dương Tiên Đế khẽ thở ra một hơi, hạ giọng xuống, ngữ trọng tâm trường nói: “Mặc dù tư chất của ngươi không tệ lắm, nhưng tâm tính thật sự quá kém. Trẫm khẳng định con đường tu tiên của ngươi sẽ không có tiền đồ gì đâu. Ngươi mau quay lại vẫn còn kịp. Chỉ cần bây giờ ngươi rời khỏi Tiểu Tiên Giới, trẫm sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”
“Nói nhiều quá.” Hạ Thiên không thèm để ý, bay lướt qua Huyền Dương Tiên Đế và Từ Côn Luân, bay về phía xa.
“Trẫm đã hết lòng quan tâm, ngươi còn không biết hối cải, ngươi cũng đừng trách trẫm vô tình.” Biểu hiện của Huyền Dương Tiên Đế trở nên âm trầm, chậm rãi giơ tay đánh về phía Hạ Thiên: ‘Thiên địa kinh hoàng, tứ tượng đều phá.”
Hạ Thiên đang bay ở đằng xa đột nhiên cảm thấy trong lòng đau lên. Trong lúc hắn đang khó hiểu, trên tay bỗng nhiên xuất hiện một đám mây, sau đó là đầu, vai và mặt… Mỗi một bộ vị đều xuất hiện vô số đám mây. Chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, Hạ Thiên đã bị đám mây bao phủ lại.
Bốp.
Những đám mây kia bỗng nhiên như pháo hoa nổ tung, tách ra ánh sáng lóe mắt.
Còn Hạ Thiên thì đã biến mất không thấy đâu.
“Cái này…”
Từ Côn Luân nhìn đến ngây người. Cũng không phải tình huống quá huyết tinh, mà ông ta ngàn vạn lần không nghĩ đến Huyền Dương Tiên Đế thật sự có thủ đoạn giết chết Hạ Thiên.
“Lần này ngươi tin chưa?” Huyền Dương Tiên Đế chậm rãi thu tay lại, sau đó chắp tay sau lưng, nắm chặt thành quyền, gương mặt vân đạm phong khinh: “Ngươi thật sự cho rằng trẫm sẽ bị một tu tiên giả hạ giới đánh thắng? Đúng là buồn cười.”
Từ Côn Luân không thể không kính trọng Huyền Dương Tiên Đế thêm vài phần, tuy nhiên, ông ta vẫn nghi hoặc không thôi: “Tại sao ngươi làm được? Vừa rồi ta vẫn luôn nhìn các ngươi, cũng không thấy ngươi có thủ đoạn bố trí gì cả.”
“Nơi này là Thiên Ngoại Thiên.” Huyền Dương Tiên Đế ý vị thâm trường nói: “Trẫm ở đây hơn ngàn năm rồi, nhàn rỗi vô sự sẽ không ngừng kết trận để giết thời gian. Cho nên, ở đây, cho dù Chân Tiên hàng thế cũng sẽ phải chết.”
Từ Côn Luân xuất mồ hôi lạnh cả người. Người này kinh khủng như vậy sao? Theo cách nói của ông ta, trong hơn một ngàn năm qua, chẳng phải ngày nào ông ta cũng sẽ bố trí trận pháp? Như vậy ông ta đã góp nhặt được bao nhiêu trận pháp? Khó trách ông ta không sợ. Hạ Thiên chết đúng là không oan.
“Tốt, Hạ Thiên đã chết.” Huyền Dương Tiên Đế cảm thấy tẻ nhạt, nói với Từ Côn Luân: “Trẫm lại tẻ nhạt nữa rồi. Từ lão đệ, ngươi mau gia tăng cảnh giới đi, để có thể chơi đùa cũng với trẫm một chút.”
Từ Côn Luân cười gượng: “Ha ha, Tiên đế lại trêu ta rồi. Với chút tu vi đó của ta, có tiến bộ cũng không đuổi kịp ngươi.”
“Ồ.” Huyền Dương Tiên Đế cười nhạo một tiếng: “Vậy ngươi đi gặp âm Hậu đi. Đến tận hôm nay, nàng ta vẫn cho rằng nàng ta ăn chắc trẫm. Vừa lúc hôm nay giải quyết luôn đi.”
Từ Côn Luân do dự hỏi: “Vậy còn con gái của ta…”
“Yên tâm đi, trẫm sẽ không giết nàng ấy đâu.” Huyền Dương Tiên Đế bỗng mỉm cười, quay sang nhìn Từ Côn Luân: “Thể chất của nàng ấy thật sự không tệ, trẫm coi trọng nàng ấy, dự định thu nàng ấy làm đạo lữ. Đây chính là phúc phận Từ gia các ngươi.”
Lúc này, Từ Côn Luân lại do dự: “Còn phải xem ý của Tú Nhi đã. Ta làm cha nhưng lại không hoàn thành trách nhiệm, không có mặt mũi ép buộc con bé làm gì cả.”
“Hừ, một nữ nhân thôi mà, nàng ấy còn có thể lật trời được sao?” Huyền Dương Tiên Đế khịt mũi coi thường: “Trẫm là chủ tiên giới, đế vương tu tiên giả của trái đất. Lời của trẫm là nhất ngôn cửu định. Nếu ai không đồng ý, tru diệt cửu tộc, đánh vào địa ngục, vĩnh thế không được vãng sinh.”
Lời nói nghe rất nặng, hiển nhiên là đang gõ Từ Côn Luân. Quả nhiên gần vua như gần cọp. Vừa rồi còn nói chuyện như bạn bè, đảo mắt đã thay đổi sắc mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận