Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3306: Nó cũng là tà thần!

Mai Ngạo Tuyết cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng cũng không cho rằng Hạ Thiên nói sai điều gì, chỉ cảm thấy Hạ Thiên quả nhiên cao thâm mạt trắc.
“Đúng là đã tốt, nhưng…” Y Tiểu Âm cảm giác rất kỳ quái. Thật ra, trước khi đến Trường Sinh Thánh Điện, nàng đã kiểm tra qua cho Mai Ngạo Tuyết, khi đó bệnh tình của nàng ấy vẫn còn, tại sao bây giờ lại khỏi?
Lúc này, Mai Ngạo Tuyết mới bừng tỉnh. Cảm giác đau đớn trong cơ thể mình đã không còn, đích thật là nó đã biến mất.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mai Ngạo Tuyết vừa mừng rỡ vừa nghi ngờ.
Hạ Thiên mỉm cười nói với Mai Ngạo Tuyết: “Ngươi còn nhớ mình bị bệnh này từ khi nào không?”
“Từ nhỏ đã có, có khả năng là từ trong bụng mẹ.” Mai Ngạo Tuyết trả lời, sau đó bổ sung một câu: “Đây là bệnh gia truyền của tộc ta. Tất cả mọi người sinh ra là đã có.”
“Vậy cha của ngươi, ca của ngươi thì sao?” Hạ Thiên hỏi.
Mai Ngạo Tuyết lắc đầu: “Thành viên nam trong gia tộc sau khi thành niên thì không còn bị nữa.”
Biểu hiện của Mai Ngạo Tuyết lại càng thêm nghi hoặc không hiểu, không biết Hạ Thiên hỏi như vậy để làm gì.
Y Tiểu Âm cũng không rõ ràng. Nàng nhìn Hạ Thiên: “Chàng đừng thừa nước đục thả câu nữa. Chàng nói thẳng ra là chuyện gì được không.”
“Vợ Y Y, nàng đừng nóng vội.” Hạ Thiên vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ. Hắn nói tiếp: “Nói thẳng cũng được. Bệnh này của ngươi thật ra là một kiểu nguyền rủa của phương Tây vô cùng lạc hậu, hẳn là do vị tổ tông nào đó của gia tộc ngươi làm giao dịch với tà thần, lấy hậu thế làm điều kiện, đổi lấy một loại may mắn nào đó.”
“Nếu là như vậy…” Mai Ngạo Tuyết cau mày: “Điều này cũng có lý. Trong lịch sử gia tộc chúng ta quả thật có một truyền thuyết như vậy.”
Mặc dù Y Tiểu Âm không có hứng thú với nguyền rủa, nhưng trước đây nàng đã sưu tầm và đọc rất nhiều sách y học cổ, cho nên nàng không phải không biết loại thiên môn thuật pháp này. Vu y Trung Quốc cổ đại cũng có những phương pháp tương tự.
Y Tiểu Âm chậm rãi nói: “Bây giờ nàng ấy đã khỏe, đồng nghĩa với việc nguyền rủa đã được giải trừ. Chẳng lẽ vừa rồi đã vô tình thỏa mãn được một số điều kiện đặc biệt sao?”
“Chính là nhờ nó.” Hạ Thiên lấy con mắt ra, cười nói: “Nó cũng là tà thần mà, cấp độ còn không thấp. Thần uy của nó đã tiêu trừ nguyền rủa trong cơ thể của nàng ấy.”
“Sao?” Mai Ngạo Tuyết nhớ đến khi con mắt kia mới xuất hiện, thần uy của nó đích thật rất mạnh, thậm chí có người không chịu được mà nổ tung.
Lúc đó, nàng cảm nhận được trong cơ thể của mình một sự rúng động khó hiểu, nghĩ không ra lại là nhân họa đắc phúc.
“Khoan đã.” Mai Ngạo Tuyết bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó: “Vậy tại sao sau khi cha và anh của ta thành niên thì lại không bị sao?”
Hạ Thiên hỏi ngược lại: “Vậy ngươi về hỏi cha ngươi vì sao lại gia nhập Trường Sinh Thánh Điện?”
Trong lòng Mai Ngạo Tuyết nhất thời không tiện suy đoán.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của nàng lại vang lên, là cha của nàng gọi đến.
“Alo!” Mai Ngạo Tuyết không hề kiêng kỵ sự có mặt của Hạ Thiên và Y Tiểu m, lập tức nhấn nút nghe.
“Tuyết Nhi, tình huống bên phía con như thế nào rồi?” Giọng nói của một nam tử trung niên trung khí mười phần vang lên, hơn nữa còn rất có uy nghiêm.
Mai Ngạo Tuyết chậm rãi đáp: “Thất bại rồi ạ!”
“Thất bại?” Giọng nói bên kia đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là chất vấn: “Con làm sao vậy? Vì sao lại thất bại? Con có biết không có định mức Trường Sinh Thánh Điện phân phối xuống, kinh doanh của gia tộc chúng ta rất khó tiến hành. Thuốc làm dịu bệnh tình của gia tộc chúng ta cũng sẽ không còn.”
“Con biết.” Mặt Mai Ngạo Tuyết cũng không có biểu cảm gì: “Trước khi xuất phát, cha đã nói thái độ của con có thể cường ngạnh một chút mà.”
“Ta đã nhắn nhủ con như thế nào?” Giọng nói bên kia không kiên nhẫn, quát lớn: “Ta bảo con hành sự theo hoàn cảnh, dưới tình huống không tổn hại lợi ích gia tộc, thái độ có thể cường ngạnh một cách thích hợp. Lỗ tai của con có để làm gì chứ?”
Mai Ngạo Tuyết không hề nói ra chuyện Trường Sinh Thánh Điện đã bị hủy diệt, chỉ thuận miệng ứng phó: “Sự việc đã phát sinh rồi, cha có trách con cũng không có ý nghĩa.”
“Phản ứng của Thánh Điện ra sao?” Người bên kia hiển nhiên tức giận đến mức không kềm được: “Bạch tiên sinh có tức giận không? Sự việc còn có thể cứu vãn được không?”
“Bên phía Thánh Điện không có phản hồi, Bạch Thụy Đức cũng không có khả năng tức giận.” Mai Ngạo Tuyết lạnh nhạt nói.
Người bên kia hiểu lầm ý của Mai Ngạo Tuyết, phẫn nộ quát: “Ngươi đúng là phế vật, không biết ngươi có thể làm được gì nữa. Ngươi cứ ở yên đó, ta và ca ca của ngươi lập tức đến ngay.”
“Vừa lúc con cũng có chuyện cần nói với cha.” Mai Ngạo Tuyết trả lời.
“Hừ, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích. Nếu không, cho dù ngươi là con gái ruột của ta, ta cũng sẽ dựa theo gia quy mà xử lý ngươi.” Bên kia tức giận cúp điện thoại.
Mai Ngạo Tuyết cầm điện thoại, một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại, nói lời xin lỗi Hạ Thiên và Y Tiểu m: “Thật ngại quá, khiến cho hai vị chê cười rồi.”
Hạ Thiên bĩu môi: “Ban đầu không phải ngươi muốn cho chúng ta nghe sao, có cái gì mà ngại chứ.”
Y Tiểu Âm nhẹ giọng nói: “Ta thấy ta và Hạ Thiên nên tránh đi. Dù sao đó cũng là chuyện của gia tộc các ngươi.”
“Không, hai người nhất định phải ở đây, xem như làm chứng.” Mai Ngạo Tuyết thản nhiên nói: “Nếu bọn họ một chút nhân tình cũng không có, ta đành phải ân đoạn nghĩa tuyệt với bọn họ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận