Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 4050: Ngươi có thể sửa họ được rồi

“Ngươi.”
Bùi Thanh Phong biết mình đang bị đùa nghịch, tức đến mức phổi như muốn nổ tung, liền nhấc kiếm chỉ vào Thạch Thuần: “Tiểu nha đầu, ta không chém ngươi thành muôn mảnh thì ta không phải họ Bùi.”
“Vậy ngươi có thể sửa họ được rồi đấy.”
Thạch Thuần xoa xoa cằm của mình, nghiêm túc đề nghị: “Nếu dáng dấp của ngươi đẹp hơn mấy trăm lần nữa, ngươi có thể theo họ Hạ của anh rể ta. Đáng tiếc ngươi…”
Nàng lắc đầu, biểu hiện tiếc nuối: “Ngươi quá xấu, ngay cả đầu ngón chân của anh rể ta cũng không xứng. Nếu không, ngươi họ Sửu đi, rất thích hợp với ngươi đấy.”
“Khinh người quá đáng.”
Mặt Bùi Thanh Phong tức đến mức muốn tái đi, trường kiếm trong tay lắc một cái, đâm thẳng về phía Thạch Thuần.
Thạch Thuần cười hắc hắc, lập tức quay người bỏ chạy.
“Có gan thì ngươi đừng chạy.”
Bùi Thanh Phong đành phải lửa giận ngập trời rút kiếm đuổi theo.
Tuy nhiên, Thạch Thuần có Phiếu Miểu Bộ tương trợ, thân hình nhẹ nhàng, đi lại mau lẹ, xuyên thẳng qua rất nhiều ngọn núi một cách tự nhiên.
Bùi Thanh Phong sống chết cũng đuổi không kịp, lần nào cũng còn thiếu một chút, tâm trạng mất bình tĩnh, quát lớn với Thạch Thuần: “Ngươi đừng để ta bắt được. Bằng không, ngươi không có quả ngon để ăn đâu.”
“Vậy ngươi để ta bắt đi.”
Thạch Thuần chơi rất tận hứng, le lưỡi với đối phương: “Nếu ngươi bắt được ta, nãi nãi ta xin lỗi ngươi, mặc cho ngươi chém giết, róc thịt gì cũng được.”
Bùi Thanh Phong lại nổi giận lần nữa, tuy nhiên tốc độ lại kém Thạch Thuần một bậc, làm sao cũng không xóa đi được sự chênh lệch đó.
“Đuổi theo ta đi, ngươi tiếp tục đuổi theo ta đi.”
Thạch Thuần chơi rất hứng thú, thỉnh thoảng dừng lại trêu chọc đối phương: “Còn thiếu một chút nữa thôi, chỉ cần lần sau ngươi nhanh hơn nữa, ngươi có thể bắt được ta.”
“Ta không rảnh chơi trò trốn tìm chỗ này với ngươi đâu.”
Bùi Thanh Phong đuổi một hồi, rốt cuộc cũng ngừng lại, mặt lạnh như nước: “Ban đầu ta còn niệm tình tuổi ngươi còn nhỏ, không muốn hạ sát thủ. Đáng tiếc, ngươi lại không biết tốt xấu, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta.”
“Ngươi chuẩn bị phát ra đại chiêu sao?”
Thạch Thuần chẳng những không sợ, ngược lại còn có chút hưng phấn: “Ngươi mau lấy ra dùng đi.”
“Ta sẽ để cho ngươi mở mang tầm mắt.”
Ánh mắt Bùi Thanh Phong tràn ngập sát khí, đột nhiên đâm thẳng trường kiếm tinh hồng xuống mặt đất.
Thạch Thuần nhìn thấy, cảm giác có chút kỳ quái: “Ngươi đang làm gì thế?”
Chẳng lẽ cắm kiếm xuống đất xong, nàng ta sẽ biến thân?
Hay là nàng ta muốn hấp thu sức mạnh từ mặt đất, sau đó biến lớn?
Đợi vài giây, trong lòng Thạch Thuần bỗng nhiên run lên, cảm giác có chút không thích hợp, giống như có thứ gì đó đang dùng tốc độ cực nhanh phóng về phía nàng.
Thạch Thuần nhìn xung quanh, cũng không phát hiện nơi phát ra nguy hiểm, lại cảm nhận mặt đất một chút, dường như cũng không có dấu hiệu gì.
“Thiên nhận phá không, tiễu sát nàng ta cho ta.”
Gương mặt Bùi Thanh Phong tràn ngập sát khí, đưa tay chỉ Thạch Thuần, há miệng quát lớn.
Đột nhiên, vô số lưỡi kiếm tinh hồng giống như dây leo từ bốn phương tám hướng xuyên ra ngoài, toàn bộ phóng tới Thạch Thuần.
Lần này, ngược lại đã phong bế toàn bộ đường đi của Thạch Thuần.
“Hừ, ngươi không phải rất biết tránh sao? Bây giờ ngươi tránh cho ta đi.”
Bùi Thanh Phong tức giận mắng: “Ta không tin lần này ngươi còn có thể tránh.”
Thạch Thuần giống như sợ ngây người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, mặc cho vô số lưỡi kiếm đâm tới nàng.
“Quả nhiên ngươi chỉ là một tiểu nha đầu. Ngươi sợ đến choáng váng rồi sao?”
Ánh mắt Bùi Thanh Phong hiện lên sự khinh miệt trào phúng. Thiếu nữ trước mắt đã là người chết.
Trong lúc nàng ta đang cân nhắc nên tiếp tục đến chỗ nào để mai phục những kẻ xâm nhập Cực Tiên mộ, đằng sau tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười hì hì: “Ngươi mới là sợ choáng váng đấy.”
“Ai?”
Suy nghĩ của Bùi Thanh Phong bị cắt ngang, cả người sợ hãi cả kinh. Nàng ta quay đầu lại, đột nhiên phát hiện đứng sau lưng mình là thiếu nữ đáng ghét kia: “Tại sao ngươi lại ở đây? Còn người đứng đó là ai?”
“Ta không nói cho ngươi biết đâu.”
Thạch Thuần cười hắc hắc, lập tức nắm chặt nắm đấm đấm thẳng vào mặt Bùi Thanh Phong.
Cả người Bùi Thanh Phong nhất thời bay ra ngoài.
Lúc này, ánh mắt của nàng vừa lúc đảo qua chỗ Thạch Thuần đang bị vô số lưỡi kiếm tinh hồng của nàng đâm trúng.
Thạch Thuần đó lập tức hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt tiêu tán vô tung.
Bành.
Khi Bùi Thanh Phong sắp rơi xuống đất, trên bụng lại bị đá một cước, cả người một lần nữa bay lên.
Nắm đấm của Thạch Thuần giống như hạt mưa, điên cuồng đánh vào người Bùi Thanh Phong.
Nàng chưa nghĩ ra tên của bộ quyền pháp là gì, nhưng điều này không quan trọng, trước phế địch nhân đi rồi nói.
Mấy chuyện giết người, một đứa bé ngoan như nàng tuyệt đối không làm.
Nhưng người khác trêu chọc nàng, nàng nhất định phải phế người đó, ít nhất không để đối phương có khả năng tái khởi.
Phốc.
Bùi Thanh Phong phun máu tươi, từ giữa không trung nặng nề rơi xuống đất, không cam lòng gầm lên: “Ngươi, ngươi đúng là hèn hạ.”
“Ta hèn hạ chỗ nào?”
Thạch Thuần bày ra vẻ mặt vô tội: “Ngươi cầm kiếm, còn ta tay không, ngươi không cảm thấy mình hèn hạ mà cho rằng ta hèn hạ?”
“Đương nhiên.”
Bùi Thanh Phong nghiến răng mắng: “Các ngươi xâp nhập Cực Tiên mộ, đừng nói cầm kiếm, cho dù thiên đao vạn quả các ngươi cũng là chuyện nên làm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận