Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 2168. Lăng Linh

“Không phải là người?”
Ninh Nhụy Nhụy nghe nói như thế, ngẩn người, hỏi: “Đó là cái gì, quỷ? Yêu? Hay là cái gì khác?”
“Không phải quỷ cũng không phải yêu.” Hạ Thiên suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: “Về phần rốt cuộc là cái gì, ta cũng không biết, trước giờ chưa từng thấy qua.”
Trên mặt tiểu cô nương mặc váy hoa rách lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, hướng Hạ Thiên nói: “Ta sinh ra trong điều kiện vô cùng hà khắc, mấy vạn năm cũng chưa chắc sẽ có một người, các ngươi chưa thấy qua cũng là rất bình thường.”
“Vậy ngươi rốt cuộc là cái gì......” Ninh Nhụy Nhụy nuốt trở lại hai chữ “Đồ vật” ở sau, hiển nhiên là cảm thấy có chút không lịch sự.
“Đúng vậy, ta là gì đây?” Tiểu cô nương váy hoa ngẩng cái đầu nhỏ, trầm tư suy nghĩ hơn nửa ngày.
“Ngươi ngay cả chính mình là gì cũng không biết sao?” Ninh Nhụy Nhụy nhìn xem bộ dáng khả ái của nàng, nhất thời cảm thấy tiểu cô nương này có chút ngốc nghếch, chỉ là không biết cái từ “Tiểu cô nương” này có thích hợp hay không.
Tiểu cô nương mặc váy hoa đều ngoác miệng ra, một đôi chân nhỏ lắc lư càng lợi hại hơn: “Ta chỉ là nhất thời nhớ không ra người Địa Cầu các ngươi gọi ta là gì?”
“Người Địa Cầu chúng ta?” Ninh Nhụy Nhụy vô ý thức hỏi lại, “Chẳng lẽ ngươi không phải người Địa Cầu?”
“Tiểu muội chân dài, trí nhớ của cô làm sao lại càng ngày càng kém như vậy.” Hạ Thiên ở bên cạnh nhắc nhở: “Nàng ta ngay cả người còn không phải, chắc chắn không thể xem là người Địa Cầu.”
Ninh Nhụy Nhụy lườm hắn một cái, nói: “Ngươi đừng có ngắt lời, không rảnh mà chơi trò đoán chữ với ngươi.”
“Hắn nói cũng không có sai, ta ngay cả người cũng không phải, cũng chắc chắn không thể xem là sinh vật trên Địa Cầu.” Tiểu cô nương mặc váy hoa rách cũng không ngại khi Hạ Thiên nói nàng không phải là người, mà chỉ cười rồi giải thích: “Ở chỗ của chúng ta, ta được gọi là Lăng Linh, là một loại tinh linh. Ta nhớ được trên Địa Cầu các ngươi cũng có một cách nói, chính là bất kể đồ vật gì tồn tại lâu, đều sẽ nảy sinh ra linh tính nhất định. Mà ta đây phải mạnh hơn mấy trăm vạn lần so với loại linh tính kia, ngươi có thể gọi ta là Lăng Linh, cũng có thể gọi ta là Chân Linh...... Hình như có chút không thuận miệng, các ngươi nghe hiểu rồi chứ.”
“Ừm, ta nhớ ra rồi, trước đây Thần Tiên Tỷ Tỷ hình như từng đề cập với ta đến chuyện này.” Hạ Thiên mắt sáng rực lên, chỉ vào tiểu cô nương mặc váy hoa rách nói: “Lăng Linh, giống như chính là linh thủ bảo vệ mộ, chờ đã, như thế không phải gọi là Trấn mộ thú sao?”
“Đáng ghét, đừng nói gộp ta với loại đồ vật cấp thấp này nhập làm một được không?” Tiểu cô nương váy hoa có chút mất hứng, chống nạnh trừng mắt với Hạ Thiên: “Bộ dáng của Trấn mộ thú quá xấu, bản cô nương xinh đẹp biết bao, khả ái cỡ nào. Hơn nữa, phần lớn Trấn mộ thú đều sẽ không mở linh trí, đều là mãnh thú tương đối bình thường mà thôi.”
Ninh Nhụy Nhụy bỗng nhiên tỉnh ngộ ra: “Nếu như ngươi là linh thủ bảo vệ mộ, đây chẳng phải là nói Quy Khư bí cảnh này thật ra là nghĩa địa sao?”
“Chính là nghĩa địa.” Tiểu cô nương váy hoa nháy mắt, có chút kỳ quái hỏi: “Các ngươi cái gì cũng không biết mà dám tới nơi đây?”
“Nơi này có gì mà không dám tới.” Hạ Thiên không tán thành nói, “Cho dù là nghĩa địa cũng không có gì phải sợ cả.”
Ninh Nhụy Nhụy suy nghĩ cũng phải, lại hỏi: “Đây là nghĩa địa của ai?”
“Cái này thì không thể nói cho các ngươi biết được.” Tiểu cô nương váy mặc hoa rách rưới lắc đầu, “Tóm lại, ta là tới nhắc nhở các ngươi, đương nhiên có nghe hay không là chuyện của các ngươi.”
“Nhắc nhở chúng ta cái gì?” Ninh Nhụy Nhụy từ bên trong lời tiểu cô nương nghe được rất nhiều cảm xúc.
“Nhắc nhở các ngươi nhanh rời đi thôi.” Trên mặt tiểu cô nương mặc váy hoa lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Thời gian một vạn năm qua, ta thật sự rất buồn chán, cho nên thường xuyên sẽ tìm một số người xuống đây chơi. Các ngươi ở phía trên gặp phải đan dược cũng tốt, cơ quan cũng tốt, cũng là lúc ta buồn chán làm ra. Những người kia, đơn thuần là ta dùng để giết thời gian, cho nên để bọn hắn ở đây, không ảnh hưởng đại cục. Nhưng các ngươi hai người lại là khác biệt, có thể thật sự sẽ làm hỏng việc của ta.”
“Chúng ta có sự khác biệt về mặt bản chất với những người đó.”
Ninh Nhụy Nhụy không nhịn được giải thích, “Những người kia là muốn lấy được cái gì từ cái Bí cảnh này, nhất là nhà họ Viên kia, một trăm năm tới không ngừng thử phái người xuống, chính là muốn chiếm Bí cảnh này cho bản thân, tiếp đó bồi dưỡng ra một nhóm tu tiên giả mạnh mẽ, chắc chắn là có mục đích gì đó không thể cho người khác biết. Mà ta đơn thuần là tới đây thám hiểm với hiếu kỳ mà thôi.”
Nói xong, vừa chỉ chỉ vào Hạ Thiên, nói: “Hắn theo ta xuống, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thú với cái Bí cảnh này.”
Hạ Thiên gật gật đầu, ngáp một cái: “Nơi đây thực sự không có thú vị, còn không bằng trở về ôm A Cửu ngủ đâu.”
“Ngươi không biết lòng tò mò mới là thứ nguy hiểm nhất sao?” Tiểu cô nương váy hoa đối với Ninh Nhụy Nhụy nói: “Dục vọng của những người kia đều hiện ở ngoài mặt, không làm được chuyện gì, ở Bí cảnh này vốn dĩ là sân thí luyện trời sinh, bọn hắn giày vò nhau như thế nào cũng không quan trọng, nhưng cuối cùng đều là đồ chơi cho ta giết thời gian trong những năm tháng dài đằng đẵng mà thôi. Chỉ có loại người giống các ngươi vô dục vô cầu, mới có kiểu cố chấp đến cùng ra khỏi được bùn lầy, hơn nữa còn có năng lực thực hiện việc kia, chuyện này có chút nguy hiểm với ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận