Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (Phần 2)

Chương 3780: Ngay cả chó cũng không thèm nhìn

“Ngươi cứ thử xem cuối cùng ai mới là người chết.”
Hạ Thiên khinh thường nói.
Dương San thản nhiên nói: “Ngươi tốt nhất nên biết mình đang làm cái gì, đừng để bị người ta sử dụng như thương.”
“Ha ha.” Nữ nhân khoác áo lông chồn hừ lạnh, nói với Bạch Tiểu Nhạc: “Ngươi nghe chưa, hai người này hoàn toàn không có gì gọi là hối hận. Đúng là chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.”
“Lục tiểu thư, bọn họ là khách đặc biệt của gia chủ. Nếu ngươi có ý kiến đối với điều này, ngươi có thể tìm gia chủ để phản ứng.” Bạch Tiểu Nhạc nhấn mạnh lần nữa: “Về yêu cầu của Lục tiểu thư, thứ cho ta khó mà tòng mệnh.”
“Ngươi đánh rắm.” Nữ nhân mặc áo lông chồn tức giận nói: “Hai người kia đầu tiên là đả thương Hào ca, về sau lại đánh bị thương Vũ Thực và Tiểu Lâu. Người như thế rõ ràng là kẻ địch của Bạch gia chúng ta mới đúng, ngươi còn lấy danh nghĩa của cha ta bảo vệ bọn họ. Ta thấy ngươi chính là phản đồ của Bạch gia thì đúng hơn.”
Bạch Tiểu Nhạc vẫn kiên trì: “Lục tiểu thư, ngươi muốn trút giận vào ta như thế nào cũng được, nhưng đừng bất kính với Hạ tiên sinh và Dương tiểu thư. Nếu không, gia chủ sẽ không vui.”
Bành.
Nữ nhân mặc áo lông chồn tức giận một lần nữa đạp vào Bạch Tiểu Nhạc: “Ngươi chỉ là một con chó của nhà ta mà thôi. Bây giờ ta phế bọn họ đi, sau đó ném ra ngoài, có gan thì ngươi cản ta đi.”
“Này, ban đầu chúng ta không muốn tham gia, là cha của ngươi phái người mời chúng ta đến.” Dương San cau mày, lạnh giọng nói: “Ngươi đừng có tự cho mình hơn người một bậc. Muốn đi thì chúng ta sẽ đi, nhưng muốn đuổi chúng ta, ngươi còn chưa xứng đâu.”
“Còn dám cãi lại.” Nữ nhân mặc áo lông chồn giận điên lên. Ở Tuyết Thành này, có người nào dám cãi lại nàng ta như thế. Nàng ta liền vung tay vỗ vào mặt Dương San: “Chính tiện nhân ngươi đã câu dẫn Hào ca của ta, mới khiến cho hắn ta biến thành như bây giờ. Ta sẽ phế bỏ ngươi.”
Dương San lắc đầu. Nếu nàng không dạy cho nữ nhân kia một bài học, nàng ta hoàn toàn nghe không ra tiếng người.
“Cái gì?”
Trong lúc Dương San đang suy nghĩ, một chưởng ảnh bổ về phía cổ họng của nàng, khiến nàng trong nháy mắt bừng tỉnh, lách mình né tránh.
“A, ngươi cũng có bản lãnh đấy, có thể né được một chưởng này của bổn tiểu thư. Tiếp theo, ngươi không có may mắn đó đâu.” Nữ nhân mặc áo lông chồn kinh ngạc xong, sau đó cười lạnh: “Lại đến.”
Nói xong, Dương San cũng không cam chịu yếu thế, bắt đầu chống trả.
Bạch Tiểu Nhạc gấp lên: “Dừng tay, Lục tiểu thư, ngươi đừng đánh nữa.”
Người chung quanh chỉ đứng nhìn náo nhiệt, hoàn toàn không phản ứng đến hắn ta.
“Hạ tiên sinh, mau ngăn bọn họ lại đi.” Bạch Tiểu Nhạc đành phải quay sang cầu xin Hạ Thiên: “Nếu cứ tiếp tục đánh, xảy ra chuyện lớn, gia chủ thấy được nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”
Hạ Thiên nói: “Tại sao lại phải ngăn cản? Người quái dị kia đáng đánh.
“Nếu chẳng may Dương tiểu thư bị thương…” Bạch Tiểu Nhạc có chút lo lắng.
“Ả quái dị kia không phải là đối thủ của vợ Tiểu Tiểu Dương.” Hạ Thiên khinh thường nói.
Bạch Tiểu Nhạc im lặng, đành phải quay sang nhìn Lệ Lệ Á, nhẹ giọng nói: “Á tỷ, từ trước đến nay ngươi luôn có mối quan hệ tốt với Lục tiểu thư. Nếu không, ngươi bảo nàng ấy dừng tay. Mặc kệ ai bị thương cũng đều không tốt.”
“Điều này chẳng liên quan gì đến ta.” Lệ Lệ Á cau mày, đạm mạc nói: “Ta và Thiên Tuệ đúng là bạn thân, nhưng tính tình của nàng ấy như thế nào ngươi cũng biết rồi đó, ta làm sao mà khuyên được. Hơn nữa, ta cảm cũng cảm thấy có một số người quá vô lễ, dạy cho một bài học cũng tốt mà, tránh tự cho là đúng, không coi ai ra gì.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Lệ Lệ Á không khỏi nhìn Hạ Thiên, ý khinh thường không hề che giấu.
“Vừa xấu lại còn vừa ngu.” Hạ Thiên nhếch miệng: “Nếu ngươi còn nói xấu ta và vợ Tiểu Tiểu Dương nữa, ngươi cũng đừng trách ta không khách sáo.”
“Ha ha, ta nói ngươi sao?” Khóe miệng Lệ Lệ Á khẽ nhếch lên, giễu cợt: “Ta nói một số người, tự ngươi nhất định phải chiếm một chỗ, có liên quan gì đến ta?”
Hạ Thiên khó chịu nói: “Ngươi đừng tưởng dung mạo ngươi xấu thì ta sẽ không đánh ngươi.”
“Nào, ngươi đánh đi, có gan thì ngươi đánh đi.” Ánh mắt Lệ Lệ Á hiện lên sự khinh bỉ, thậm chí còn sờ mặt của mình: “Ta xấu xí? Ánh mắt của ngươi bị mù sao? Ngươi biết mặt của ta đẹp đến cỡ nào không? Ngươi dám đụng đến một nửa sợi lông trên mặt ta, cam đoan tổ tông mười tám đời của ngươi sẽ bị… A!”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy một bóng người bay đến, nặng nề đập vào người Lệ Lệ Á, hai người cùng lăn đến bên tường.
“Ngươi làm gì vậy?” Lệ Lệ Á chật vật không chịu nổi, lập tức đứng lên chỉ vào Dương San: “Ngươi dám ra tay với ta, ngươi chán sống rồi đúng không?”
Dương San thản nhiên nói: “Ta không có ra tay với ngươi, ta chỉ lỡ tay, mà cũng là do ngươi né tránh muộn mà thôi.”
“Đánh rắm! Ngươi chính là cố ý.” Lệ Lệ Á tức giận đến gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: “Ngươi đang ghen tỵ với ta, ghen ghét mặt ta đẹp hơn ngươi, đố kỵ ta giành được vị trí đầu trong bảng xếp hạng. Ngươi chính là có suy nghĩ độc ác như thế. Ngươi là vì mặt của ta mà đến.”
Hạ Thiên nghe xong, lười biếng nói: “Đúng là ngu ngốc, mặt của ngươi xấu đến mức không cách nào hình dung, ngay cả chó cũng không muốn nhìn, ai thèm ghen ghét?”
“Ngươi mới xấu đấy.” Lệ Lệ Á tức giận đến mức nghiến răng, ánh mắt có thể giết người: “Mặt của ta đẹp đến mức thiên hạ vô song. Dám nói ta xấu xí, hôm nay các ngươi tuyệt đối chết chắc. Cho dù Bạch Vạn Bang đến, ông ta cũng không cứu nổi các ngươi đâu.”
Nói xong, lòng bàn tay của nàng ta xuất hiện mấy viên thuốc, đang định ném ra, bỗng nhiên bị một tiếng gào to dọa sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận